古诗词

邵雍

同诸友城南张园赏梅

邵雍

人间好物尤宜惜,天下奇才非易得。rén jiān hǎo wù yóu yí xī,tiān xià qí cái fēi yì dé。
他日相逢他处时,始知此会重难觅。tā rì xiāng féng tā chù shí,shǐ zhī cǐ huì zhòng nán mì。

谢寿安簿寄锦屏山下所失剪刀

邵雍

江夏尚能悲坠履,少原唯解泣遗簪。jiāng xià shàng néng bēi zhuì lǚ,shǎo yuán wéi jiě qì yí zān。
一刀所失安足系,不那久经人用心。yī dāo suǒ shī ān zú xì,bù nà jiǔ jīng rén yòng xīn。

答人吟

邵雍

谁道闲人无事权,事权唯只是诗篇。shuí dào xián rén wú shì quán,shì quán wéi zhǐ shì shī piān。
四时雪月风花景,都与收来入近编。sì shí xuě yuè fēng huā jǐng,dōu yǔ shōu lái rù jìn biān。

答人吟

邵雍

初春洛城梅开时,赏梅更吟梅花诗。chū chūn luò chéng méi kāi shí,shǎng méi gèng yín méi huā shī。
梅花虽开难远寄,唯寄梅诗伸所思。méi huā suī kāi nán yuǎn jì,wéi jì méi shī shēn suǒ sī。

谢君实端明惠山蔬八品

邵雍

八品山蔬尽药萌,何山采得各标名。bā pǐn shān shū jǐn yào méng,hé shān cǎi dé gè biāo míng。
山翁惊受霜台贶,即命山妻亲自烹。shān wēng jīng shòu shuāng tái kuàng,jí mìng shān qī qīn zì pēng。

谢君实端明惠牡丹

邵雍

霜台何处得奇葩,分送天津小隐家。shuāng tái hé chù dé qí pā,fēn sòng tiān jīn xiǎo yǐn jiā。
初讶山妻忽惊走,寻常只惯插葵花。chū yà shān qī hū jīng zǒu,xún cháng zhǐ guàn chā kuí huā。

谢判府王宣徽惠酒

邵雍

自得花枝向远邻,只忧轻负一番春。zì dé huā zhī xiàng yuǎn lín,zhǐ yōu qīng fù yī fān chūn。
无何宠贶酒双榼,少室山人遂不贫。wú hé chǒng kuàng jiǔ shuāng kē,shǎo shì shān rén suì bù pín。

和君实端明送酒

邵雍

大凡人意易为骄,双榼何如水一瓢。dà fán rén yì yì wèi jiāo,shuāng kē hé rú shuǐ yī piáo。
亦恐孟光心渐侈,自兹微厌紫芝苗。yì kǒng mèng guāng xīn jiàn chǐ,zì zī wēi yàn zǐ zhī miáo。

暮春吟

邵雍

林下居常睡起迟,那堪车马近来稀。lín xià jū cháng shuì qǐ chí,nà kān chē mǎ jìn lái xī。
春深昼永帘垂地,庭院无风花自飞。chūn shēn zhòu yǒng lián chuí dì,tíng yuàn wú fēng huā zì fēi。

和君实端明洛阳看花

邵雍

洛阳最得中和气,一草一木皆入看。luò yáng zuì dé zhōng hé qì,yī cǎo yī mù jiē rù kàn。
饮水也须无限乐,况能时复举杯盘。yǐn shuǐ yě xū wú xiàn lè,kuàng néng shí fù jǔ bēi pán。

和君实端明洛阳看花

邵雍

洛阳花木夸天下,吾辈游胜庶士游。luò yáng huā mù kuā tiān xià,wú bèi yóu shèng shù shì yóu。
重念东君分付意,忍于佳处不迟留。zhòng niàn dōng jūn fēn fù yì,rěn yú jiā chù bù chí liú。

和君实端明洛阳看花

邵雍

洛阳交友皆奇杰,递赏名园只似家。luò yáng jiāo yǒu jiē qí jié,dì shǎng míng yuán zhǐ shì jiā。
却笑孟郊穷不惯,一日看尽长安花。què xiào mèng jiāo qióng bù guàn,yī rì kàn jǐn zhǎng ān huā。

和君实端明洛阳看花

邵雍

南园一色栽桃李,春到且图花早开。nán yuán yī sè zāi táo lǐ,chūn dào qiě tú huā zǎo kāi。
多谢主人情意厚,天津客不等闲来。duō xiè zhǔ rén qíng yì hòu,tiān jīn kè bù děng xián lái。

善恶吟

邵雍

君子学道则务本,小人见利则忘生。jūn zi xué dào zé wù běn,xiǎo rén jiàn lì zé wàng shēng。
务本则非礼不动,见利则非贿不行。wù běn zé fēi lǐ bù dòng,jiàn lì zé fēi huì bù xíng。

梁燕吟

邵雍

物情谁道尔无知,秋去春来不失期。wù qíng shuí dào ěr wú zhī,qiū qù chūn lái bù shī qī。
今岁新雏又成就,去时宁不重依依。jīn suì xīn chú yòu chéng jiù,qù shí níng bù zhòng yī yī。

邹田二忌

邵雍

邹田二忌不相能,买卜之言恶足明。zōu tián èr jì bù xiāng néng,mǎi bo zhī yán è zú míng。
利害伤真至于此,姓田人去恨难平。lì hài shāng zhēn zhì yú cǐ,xìng tián rén qù hèn nán píng。

孙庞二将

邵雍

孙膑伏兵称有法,庞涓钻火一何愚。sūn bìn fú bīng chēng yǒu fǎ,páng juān zuān huǒ yī hé yú。
兵家诡诈尽如此,利害今人自不殊。bīng jiā guǐ zhà jǐn rú cǐ,lì hài jīn rén zì bù shū。

三皇吟

邵雍

三皇之世正熙熙,乌鹊之巢俯可窥。sān huáng zhī shì zhèng xī xī,wū què zhī cháo fǔ kě kuī。
当日一般情味切,初春天气早晨时。dāng rì yī bān qíng wèi qiè,chū chūn tiān qì zǎo chén shí。

五帝

邵雍

五帝之时似日中,声明文物正融融。wǔ dì zhī shí shì rì zhōng,shēng míng wén wù zhèng róng róng。
古今世盛无如此,过此其来便不同。gǔ jīn shì shèng wú rú cǐ,guò cǐ qí lái biàn bù tóng。

三王

邵雍

三王之世正如秋,权重权轻事有由。sān wáng zhī shì zhèng rú qiū,quán zhòng quán qīng shì yǒu yóu。
深谷为陵岸为谷,陵迁谷变不知休。shēn gǔ wèi líng àn wèi gǔ,líng qiān gǔ biàn bù zhī xiū。