古诗词

邵雍

喜饮吟

邵雍

尧夫喜饮酒,饮酒喜全真。yáo fū xǐ yǐn jiǔ,yǐn jiǔ xǐ quán zhēn。
不喜成酩酊,只喜成微醺。bù xǐ chéng mǐng dīng,zhǐ xǐ chéng wēi xūn。
微醺景何似,襟怀如初春。wēi xūn jǐng hé shì,jīn huái rú chū chūn。
初春景何似,天地才絪纭。chū chūn jǐng hé shì,tiān dì cái yīn yún。
不知身是人,不知人是身。bù zhī shēn shì rén,bù zhī rén shì shēn。
只知身与人,与天都未分。zhǐ zhī shēn yǔ rén,yǔ tiān dōu wèi fēn。

笔兴吟

邵雍

窗晴气和暖,酒美手柔软。chuāng qíng qì hé nuǎn,jiǔ měi shǒu róu ruǎn。
兴逸情撩乱,笔落春花烂。xīng yì qíng liāo luàn,bǐ luò chūn huā làn。

忧喜吟

邵雍

大喜与大忧,二者莫能寐。dà xǐ yǔ dà yōu,èr zhě mò néng mèi。
二者若能寐,何忧事不治。èr zhě ruò néng mèi,hé yōu shì bù zhì。

长短吟

邵雍

君子喜淳诚,小人喜欺罔。jūn zi xǐ chún chéng,xiǎo rén xǐ qī wǎng。
淳诚岁时长,欺罔日月短。chún chéng suì shí zhǎng,qī wǎng rì yuè duǎn。

自馀吟

邵雍

身生天地后,心在天地前。shēn shēng tiān dì hòu,xīn zài tiān dì qián。
天地自我出,自馀何足言。tiān dì zì wǒ chū,zì yú hé zú yán。

览照吟

邵雍

其骨爽,其神清。qí gǔ shuǎng,qí shén qīng。
其禄薄,其福轻。qí lù báo,qí fú qīng。

万物吟

邵雍

成败须归命,兴衰各有时。chéng bài xū guī mìng,xīng shuāi gè yǒu shí。
小人纵多欲,真宰岂容私。xiǎo rén zòng duō yù,zhēn zǎi qǐ róng sī。
只此浪喜欢,便成空惨悽。zhǐ cǐ làng xǐ huān,biàn chéng kōng cǎn qī。
请观春去后,游者更为谁。qǐng guān chūn qù hòu,yóu zhě gèng wèi shuí。

自贻吟

邵雍

六十有七岁,生为世上人。liù shí yǒu qī suì,shēng wèi shì shàng rén。
四方中正地,万物备全身。sì fāng zhōng zhèng dì,wàn wù bèi quán shēn。
天外更无乐,胸中别有春。tiān wài gèng wú lè,xiōng zhōng bié yǒu chūn。

四贤吟

邵雍

彦国之言铺陈,晦叔之言简当。yàn guó zhī yán pù chén,huì shū zhī yán jiǎn dāng。
君实之言优游,伯淳之言调畅。jūn shí zhī yán yōu yóu,bó chún zhī yán diào chàng。
四贤洛阳之名望,是以在人之上。sì xián luò yáng zhī míng wàng,shì yǐ zài rén zhī shàng。
有宋熙宁之间,大为一时之壮。yǒu sòng xī níng zhī jiān,dà wèi yī shí zhī zhuàng。

诈者吟

邵雍

诈者固疑人,天下尽行诈。zhà zhě gù yí rén,tiān xià jǐn xíng zhà。
不信天下人,其间无真话。bù xìn tiān xià rén,qí jiān wú zhēn huà。

观物吟

邵雍

水雨霖,火雨露,土雨蒙,石雨雹。shuǐ yǔ lín,huǒ yǔ lù,tǔ yǔ méng,shí yǔ báo。
水风凉,火风热,土风和,石风冽。shuǐ fēng liáng,huǒ fēng rè,tǔ fēng hé,shí fēng liè。
水云黑,火云赤,土云黄,石云白。shuǐ yún hēi,huǒ yún chì,tǔ yún huáng,shí yún bái。
水雷云,火雷虩,土雷连,石雷霹。shuǐ léi yún,huǒ léi xì,tǔ léi lián,shí léi pī。

摄生吟

邵雍

握固如婴儿,作气如壮士。wò gù rú yīng ér,zuò qì rú zhuàng shì。
二者非自然,皆出不容易。èr zhě fēi zì rán,jiē chū bù róng yì。
心为身之主,志者气之帅。xīn wèi shēn zhī zhǔ,zhì zhě qì zhī shuài。
沉珠于深渊,养自己天地。chén zhū yú shēn yuān,yǎng zì jǐ tiān dì。

重病吟

邵雍

安乐五十年,一旦感重疾。ān lè wǔ shí nián,yī dàn gǎn zhòng jí。
仍在盛夏中,伏枕几百日。réng zài shèng xià zhōng,fú zhěn jǐ bǎi rì。
砭灸与药饵,百疗效无一。biān jiǔ yǔ yào ěr,bǎi liáo xiào wú yī。
以命听于天,于心何所失。yǐ mìng tīng yú tiān,yú xīn hé suǒ shī。

病亟吟

邵雍

生于太平世,长于太平世,老于太平世,死于太平世。shēng yú tài píng shì,zhǎng yú tài píng shì,lǎo yú tài píng shì,sǐ yú tài píng shì。
客问年几何,六十有七岁。kè wèn nián jǐ hé,liù shí yǒu qī suì。
俯仰天地间,浩然无所愧。fǔ yǎng tiān dì jiān,hào rán wú suǒ kuì。

共城十吟春郊闲居

邵雍

居处虽近郭,不欲登城市。jū chù suī jìn guō,bù yù dēng chéng shì。
尽日客不来,至夜门犹闭。jǐn rì kè bù lái,zhì yè mén yóu bì。
院静春正浓,窗闲昼复寐。yuàn jìng chūn zhèng nóng,chuāng xián zhòu fù mèi。
谁知藜藿中,自有诗书味。shuí zhī lí huò zhōng,zì yǒu shī shū wèi。

共城十吟春郊闲居

邵雍

春风必有刀,离肠被君断。chūn fēng bì yǒu dāo,lí cháng bèi jūn duàn。
春风既无刀,芳草何人剪。chūn fēng jì wú dāo,fāng cǎo hé rén jiǎn。
肠断不复接,草剪益还生。cháng duàn bù fù jiē,cǎo jiǎn yì hái shēng。
谁人有芳酒,为我高歌倾。shuí rén yǒu fāng jiǔ,wèi wǒ gāo gē qīng。

共城十吟春郊闲居

邵雍

郭外花亦繁,不谓繁华失。guō wài huā yì fán,bù wèi fán huá shī。
幸非在郭中,不见繁华物。xìng fēi zài guō zhōng,bù jiàn fán huá wù。
不寒不暖天,半阴半晴日。bù hán bù nuǎn tiān,bàn yīn bàn qíng rì。
花外秋千鸣,月隔秋千出。huā wài qiū qiān míng,yuè gé qiū qiān chū。

治乱吟五首其一

邵雍

乱多于治,害多于利。luàn duō yú zhì,hài duō yú lì。
悲多于喜,恶多于美。bēi duō yú xǐ,è duō yú měi。
一阴一阳,柰何如此。yī yīn yī yáng,nài hé rú cǐ。

书亡弟殡所

邵雍

后乎吾来,先乎吾往。hòu hū wú lái,xiān hū wú wǎng。
当往之初,殊不相让。dāng wǎng zhī chū,shū bù xiāng ràng。

趋向

邵雍

舍我灵龟,观我朵颐。shě wǒ líng guī,guān wǒ duǒ yí。
背义从利,人无远思。bèi yì cóng lì,rén wú yuǎn sī。
贲于丘园,束帛戋戋。bēn yú qiū yuán,shù bó jiān jiān。
既能图大,小在其间。jì néng tú dà,xiǎo zài qí jiān。