古诗词

杜牧

隋苑

杜牧

红霞一抹广陵春,定子当筵睡脸新。hóng xiá yī mǒ guǎng líng chūn,dìng zi dāng yán shuì liǎn xīn。
却笑吃亏隋炀帝,破家亡国为谁人。què xiào chī kuī suí yáng dì,pò jiā wáng guó wèi shuí rén。

汴人舟行答张祜

杜牧

千万长河共使船,听君诗句倍怆然。qiān wàn zhǎng hé gòng shǐ chuán,tīng jūn shī jù bèi chuàng rán。
春风野岸名花发,一道帆樯画柳烟。chūn fēng yě àn míng huā fā,yī dào fān qiáng huà liǔ yān。

寓言

杜牧

暖风迟日柳初含,顾影看身又自惭。nuǎn fēng chí rì liǔ chū hán,gù yǐng kàn shēn yòu zì cán。
何事明朝独惆怅,杏花时节在江南。hé shì míng cháo dú chóu chàng,xìng huā shí jié zài jiāng nán。

杜牧

月白烟青水暗流,孤猿衔恨叫中秋。yuè bái yān qīng shuǐ àn liú,gū yuán xián hèn jiào zhōng qiū。
三声欲断疑肠断,饶是少年今白头。sān shēng yù duàn yí cháng duàn,ráo shì shǎo nián jīn bái tóu。

怀归

杜牧

尘埃终日满窗前,水态云容思浩然。chén āi zhōng rì mǎn chuāng qián,shuǐ tài yún róng sī hào rán。
争得便归湘浦去,却持竿上钓鱼船。zhēng dé biàn guī xiāng pǔ qù,què chí gān shàng diào yú chuán。

边上晚秋

杜牧

黑山南面更无州,马放平沙夜不收。hēi shān nán miàn gèng wú zhōu,mǎ fàng píng shā yè bù shōu。
风送孤城临晚角,一声声入客心愁。fēng sòng gū chéng lín wǎn jiǎo,yī shēng shēng rù kè xīn chóu。

伤友人悼吹箫妓

杜牧

玉箫声断没流年,满目春愁陇树烟。yù xiāo shēng duàn méi liú nián,mǎn mù chūn chóu lǒng shù yān。
艳质已随云雨散,凤楼空锁月明天。yàn zhì yǐ suí yún yǔ sàn,fèng lóu kōng suǒ yuè míng tiān。

访许颜

杜牧

门近寒溪窗近山,枕山流水日潺潺。mén jìn hán xī chuāng jìn shān,zhěn shān liú shuǐ rì chán chán。
长嫌世上浮云客,老向尘中不解颜。zhǎng xián shì shàng fú yún kè,lǎo xiàng chén zhōng bù jiě yán。

春日古道傍作

杜牧

万古荣华旦暮齐,楼台春尽草萋萋。wàn gǔ róng huá dàn mù qí,lóu tái chūn jǐn cǎo qī qī。
君看陌上何人墓,旋化红尘送马蹄。jūn kàn mò shàng hé rén mù,xuán huà hóng chén sòng mǎ tí。

青冢

杜牧

青冢前头陇水流,燕支山上暮云秋。qīng zhǒng qián tóu lǒng shuǐ liú,yàn zhī shān shàng mù yún qiū。
蛾眉一坠穷泉路,夜夜孤魂月下愁。é méi yī zhuì qióng quán lù,yè yè gū hún yuè xià chóu。

大梦上人自庐峰回

杜牧

行脚寻常到寺稀,一枝藜杖一禅衣。xíng jiǎo xún cháng dào sì xī,yī zhī lí zhàng yī chán yī。
开门满院空秋色,新向庐峰过夏归。kāi mén mǎn yuàn kōng qiū sè,xīn xiàng lú fēng guò xià guī。

洛中二首

杜牧

柳动晴风拂路尘,年年宫阙锁浓春。liǔ dòng qíng fēng fú lù chén,nián nián gōng quē suǒ nóng chūn。
一从翠辇无巡幸,老却蛾眉几许人。yī cóng cuì niǎn wú xún xìng,lǎo què é méi jǐ xǔ rén。

洛中二首

杜牧

风吹柳带摇晴绿,蝶绕花枝恋暖香。fēng chuī liǔ dài yáo qíng lǜ,dié rào huā zhī liàn nuǎn xiāng。
多把芳菲泛春酒,直教愁色对愁肠。duō bǎ fāng fēi fàn chūn jiǔ,zhí jiào chóu sè duì chóu cháng。

边上闻笳三首

杜牧

何处吹笳薄暮天,塞垣高鸟没狼烟。hé chù chuī jiā báo mù tiān,sāi yuán gāo niǎo méi láng yān。
游人一听头堪白,苏武争禁十九年。yóu rén yī tīng tóu kān bái,sū wǔ zhēng jìn shí jiǔ nián。

边上闻笳三首

杜牧

海路无尘边草新,荣枯不见绿杨春。hǎi lù wú chén biān cǎo xīn,róng kū bù jiàn lǜ yáng chūn。
白沙日暮愁云起,独感离乡万里人。bái shā rì mù chóu yún qǐ,dú gǎn lí xiāng wàn lǐ rén。

边上闻笳三首

杜牧

胡雏吹笛上高台,寒雁惊飞去不回。hú chú chuī dí shàng gāo tái,hán yàn jīng fēi qù bù huí。
尽日春风吹不散,只应分付客愁来。jǐn rì chūn fēng chuī bù sàn,zhǐ yīng fēn fù kè chóu lái。

闲题

杜牧

男儿所在即为家,百镒黄金一朵花。nán ér suǒ zài jí wèi jiā,bǎi yì huáng jīn yī duǒ huā。
借问春风何处好,绿杨深巷马头斜。jiè wèn chūn fēng hé chù hǎo,lǜ yáng shēn xiàng mǎ tóu xié。

重登科

杜牧

星汉离宫月出轮,满街含笑绮罗春。xīng hàn lí gōng yuè chū lún,mǎn jiē hán xiào qǐ luó chūn。
花前每被青蛾问,何事重来只一人。huā qián měi bèi qīng é wèn,hé shì zhòng lái zhǐ yī rén。

游边

杜牧

黄沙连海路无尘,边草长枯不见春。huáng shā lián hǎi lù wú chén,biān cǎo zhǎng kū bù jiàn chūn。
日暮拂云堆下过,马前逢著射雕人。rì mù fú yún duī xià guò,mǎ qián féng zhù shè diāo rén。

隋宫春

杜牧

龙舟东下事成空,蔓草萋萋满故宫。lóng zhōu dōng xià shì chéng kōng,màn cǎo qī qī mǎn gù gōng。
亡国亡家为颜色,露桃犹自恨春风。wáng guó wáng jiā wèi yán sè,lù táo yóu zì hèn chūn fēng。