古诗词

天津桥望春

雍陶

津桥春水浸红霞,烟柳风丝拂岸斜。jīn qiáo chūn shuǐ jìn hóng xiá,yān liǔ fēng sī fú àn xié。
翠辇不来金殿闭,宫莺衔出上阳花。cuì niǎn bù lái jīn diàn bì,gōng yīng xián chū shàng yáng huā。

自蔚州南入真谷有似剑门因有归思

雍陶

我家蜀地身离久,忽见胡山似剑门。wǒ jiā shǔ dì shēn lí jiǔ,hū jiàn hú shān shì jiàn mén。
马上欲垂千里泪,耳边唯欠一声猿。mǎ shàng yù chuí qiān lǐ lèi,ěr biān wéi qiàn yī shēng yuán。

再经天涯地角山

雍陶

每忆云山养短才,悔缘名利入尘埃。měi yì yún shān yǎng duǎn cái,huǐ yuán míng lì rù chén āi。
十年马足行多少,两度天涯地角来。shí nián mǎ zú xíng duō shǎo,liǎng dù tiān yá dì jiǎo lái。

题等界寺二首

雍陶

吴蜀千年等界村,英雄无主岂长存。wú shǔ qiān nián děng jiè cūn,yīng xióng wú zhǔ qǐ zhǎng cún。
思量往事今何在,万里山中一寺门。sī liàng wǎng shì jīn hé zài,wàn lǐ shān zhōng yī sì mén。

题等界寺二首

雍陶

两国道涂都万里,来从此地等平分。liǎng guó dào tú dōu wàn lǐ,lái cóng cǐ dì děng píng fēn。
行人竞说东西利,事不关心耳不闻。xíng rén jìng shuō dōng xī lì,shì bù guān xīn ěr bù wén。

洛源驿戏题

雍陶

柳阴春岭鸟新啼,暖色浓烟深处迷。liǔ yīn chūn lǐng niǎo xīn tí,nuǎn sè nóng yān shēn chù mí。
如恨往来人不见,水声呦咽出花溪。rú hèn wǎng lái rén bù jiàn,shuǐ shēng yōu yàn chū huā xī。

遣愁

雍陶

抛掷泥中一听沈,不能三叹引愁深。pāo zhì ní zhōng yī tīng shěn,bù néng sān tàn yǐn chóu shēn。
莫言客子无愁易,须识愁多暗损心。mò yán kè zi wú chóu yì,xū shí chóu duō àn sǔn xīn。

送友人弃官归山居

雍陶

不爱人间紫与绯,却思松下著山衣。bù ài rén jiān zǐ yǔ fēi,què sī sōng xià zhù shān yī。
春郊雨尽多新草,一路青青蹋雨归。chūn jiāo yǔ jǐn duō xīn cǎo,yī lù qīng qīng tà yǔ guī。

山行

雍陶

野花幽鸟几千般,头白山僧遍识难。yě huā yōu niǎo jǐ qiān bān,tóu bái shān sēng biàn shí nán。
世上游人无复见,一生唯向画图看。shì shàng yóu rén wú fù jiàn,yī shēng wéi xiàng huà tú kàn。

送客二首

雍陶

与君同在少年场,知己萧条壮士伤。yǔ jūn tóng zài shǎo nián chǎng,zhī jǐ xiāo tiáo zhuàng shì shāng。
可惜报恩无处所,却提孤剑过咸阳。kě xī bào ēn wú chù suǒ,què tí gū jiàn guò xián yáng。

送客二首

雍陶

行人立马强盘回,别字犹含未忍开。xíng rén lì mǎ qiáng pán huí,bié zì yóu hán wèi rěn kāi。
好去出门休落泪,不如前路早归来。hǎo qù chū mén xiū luò lèi,bù rú qián lù zǎo guī lái。

安国寺赠广宣上人

雍陶

马急人忙尘路喧,几从朝出到黄昏。mǎ jí rén máng chén lù xuān,jǐ cóng cháo chū dào huáng hūn。
今来合掌听师语,一似敲冰清耳根。jīn lái hé zhǎng tīng shī yǔ,yī shì qiāo bīng qīng ěr gēn。

初醒

雍陶

心中得胜暂抛愁,醉卧凉风拂簟秋。xīn zhōng dé shèng zàn pāo chóu,zuì wò liáng fēng fú diàn qiū。
半夜觉来新酒醒,一条斜月到床头。bàn yè jué lái xīn jiǔ xǐng,yī tiáo xié yuè dào chuáng tóu。

送客归襄阳旧居

雍陶

襄阳耆旧别来稀,此去何人共掩扉。xiāng yáng qí jiù bié lái xī,cǐ qù hé rén gòng yǎn fēi。
唯有白铜鞮上月,水楼闲处待君归。wéi yǒu bái tóng dī shàng yuè,shuǐ lóu xián chù dài jūn guī。

夜闻方响

雍陶

方响闻时夜已深,声声敲著客愁心。fāng xiǎng wén shí yè yǐ shēn,shēng shēng qiāo zhù kè chóu xīn。
不知正在谁家乐,月下犹疑是远砧。bù zhī zhèng zài shuí jiā lè,yuè xià yóu yí shì yuǎn zhēn。

路逢有似亡友者恻然赋此

雍陶

吾友今生不可逢,风流空想旧仪容。wú yǒu jīn shēng bù kě féng,fēng liú kōng xiǎng jiù yí róng。
朝来马上频回首,惆怅他人似蔡邕。cháo lái mǎ shàng pín huí shǒu,chóu chàng tā rén shì cài yōng。

望月怀江上旧游

雍陶

往岁曾随江客船,秋风明月洞庭边。wǎng suì céng suí jiāng kè chuán,qiū fēng míng yuè dòng tíng biān。
为看今夜天如水,忆得当时水似天。wèi kàn jīn yè tiān rú shuǐ,yì dé dāng shí shuǐ shì tiān。

途中西望

雍陶

行行何处散离愁,长路无因暂上楼。xíng xíng hé chù sàn lí chóu,zhǎng lù wú yīn zàn shàng lóu。
唯到高原即西望,马知人意亦回头。wéi dào gāo yuán jí xī wàng,mǎ zhī rén yì yì huí tóu。

题友人所居

雍陶

亚尹故居经几主,只因君住有诗情。yà yǐn gù jū jīng jǐ zhǔ,zhǐ yīn jūn zhù yǒu shī qíng。
夜吟邻叟闻惆怅,七八年来无此声。yè yín lín sǒu wén chóu chàng,qī bā nián lái wú cǐ shēng。

蔚州晏内遇新雪

雍陶

胡卢河畔逢秋雪,疑是风飘白鹤毛。hú lú hé pàn féng qiū xuě,yí shì fēng piāo bái hè máo。
坐客停杯看未定,将军已湿褐花袍。zuò kè tíng bēi kàn wèi dìng,jiāng jūn yǐ shī hè huā páo。