古诗词

雪车

刘叉

腊令凝绨三十日,缤纷密雪一复一。là lìng níng tí sān shí rì,bīn fēn mì xuě yī fù yī。
孰云润泽在枯荄,阛阓饿民涷欲死。shú yún rùn zé zài kū gāi,huán huì è mín dōng yù sǐ。
死中犹被豺狼食,官车初还城垒未完备。sǐ zhōng yóu bèi chái láng shí,guān chē chū hái chéng lěi wèi wán bèi。
人家千里无烟火,鸡犬何太怨。rén jiā qiān lǐ wú yān huǒ,jī quǎn hé tài yuàn。
天不恤吾氓,如何连夜瑶花乱。tiān bù xù wú máng,rú hé lián yè yáo huā luàn。
皎洁既同君子节,沾濡多著小人面。jiǎo jié jì tóng jūn zi jié,zhān rú duō zhù xiǎo rén miàn。
寒锁侯门见客稀,色迷塞路行商断。hán suǒ hóu mén jiàn kè xī,sè mí sāi lù xíng shāng duàn。
小小细细如尘间,轻轻缓缓成朴簌。xiǎo xiǎo xì xì rú chén jiān,qīng qīng huǎn huǎn chéng pǔ sù。
官家不知民馁寒,尽驱牛车盈道载屑玉。guān jiā bù zhī mín něi hán,jǐn qū niú chē yíng dào zài xiè yù。
载载欲何之,秘藏深宫以御炎酷。zài zài yù hé zhī,mì cáng shēn gōng yǐ yù yán kù。
徒能自卫九重间,岂信车辙血,点点尽是农夫哭。tú néng zì wèi jiǔ zhòng jiān,qǐ xìn chē zhé xuè,diǎn diǎn jǐn shì nóng fū kū。
刀兵残丧后,满野谁为载白骨。dāo bīng cán sàng hòu,mǎn yě shuí wèi zài bái gǔ。
远戍久乏粮,太仓谁为运红粟。yuǎn shù jiǔ fá liáng,tài cāng shuí wèi yùn hóng sù。
戎夫尚逆命,扁箱鹿角谁为敌。róng fū shàng nì mìng,biǎn xiāng lù jiǎo shuí wèi dí。
士夫困征讨,买花载酒谁为适。shì fū kùn zhēng tǎo,mǎi huā zài jiǔ shuí wèi shì。
天子端然少旁求,股肱耳目皆奸慝。tiān zi duān rán shǎo páng qiú,gǔ gōng ěr mù jiē jiān tè。
依违用事佞上方,犹驱饿民运造化防暑阨。yī wéi yòng shì nìng shàng fāng,yóu qū è mín yùn zào huà fáng shǔ è。
吾闻躬耕南亩舜之圣,为民吞蝗唐之德。wú wén gōng gēng nán mǔ shùn zhī shèng,wèi mín tūn huáng táng zhī dé。
未闻{土慮}孽苦苍生,相群相党上下为蟊贼。wèi wén tǔ lǜ niè kǔ cāng shēng,xiāng qún xiāng dǎng shàng xià wèi máo zéi。
庙堂食禄不自惭,我为斯民叹息还叹息。miào táng shí lù bù zì cán,wǒ wèi sī mín tàn xī hái tàn xī。

修养

刘叉

损神终日谈虚空,不必归命于胎中。sǔn shén zhōng rì tán xū kōng,bù bì guī mìng yú tāi zhōng。
我神不西亦不东,烟收云散何蒙蒙。wǒ shén bù xī yì bù dōng,yān shōu yún sàn hé méng méng。
尝令体如微微风,绵绵不断道自冲。cháng lìng tǐ rú wēi wēi fēng,mián mián bù duàn dào zì chōng。
世人逢一不逢一,一回存想一回出。shì rén féng yī bù féng yī,yī huí cún xiǎng yī huí chū。
只知一切望一切,不觉一日损一日。zhǐ zhī yī qiè wàng yī qiè,bù jué yī rì sǔn yī rì。
劝君修真复识真,世上道人多忤人。quàn jūn xiū zhēn fù shí zhēn,shì shàng dào rén duō wǔ rén。
披图醮录益乱神,此法那能坚此身。pī tú jiào lù yì luàn shén,cǐ fǎ nà néng jiān cǐ shēn。
心田自有灵地珍,惜哉自有不自亲,明真汨没随埃尘。xīn tián zì yǒu líng dì zhēn,xī zāi zì yǒu bù zì qīn,míng zhēn mì méi suí āi chén。

勿执古寄韩潮州

刘叉

古人皆执古,不辞冻饿悲。gǔ rén jiē zhí gǔ,bù cí dòng è bēi。
今人亦执古,自取行坐危。jīn rén yì zhí gǔ,zì qǔ xíng zuò wēi。
老菊凌霜葩,狞松抱雪姿。lǎo jú líng shuāng pā,níng sōng bào xuě zī。
武王亦至明,宁哀首阳饥。wǔ wáng yì zhì míng,níng āi shǒu yáng jī。
仲尼岂非圣,但为互乡嗤。zhòng ní qǐ fēi shèng,dàn wèi hù xiāng chī。
寸心生万路,今古棼若丝。cùn xīn shēng wàn lù,jīn gǔ fén ruò sī。
逐逐行不尽,茫茫休者谁。zhú zhú xíng bù jǐn,máng máng xiū zhě shuí。
来恨不可遏,去悔何足追。lái hèn bù kě è,qù huǐ hé zú zhuī。
玉石共笑唾,驽骥相奔驰。yù shí gòng xiào tuò,nú jì xiāng bēn chí。
请君勿执古,执古徒自隳。qǐng jūn wù zhí gǔ,zhí gǔ tú zì huī。

答孟东野

刘叉

酸寒孟夫子,苦爱老叉诗。suān hán mèng fū zi,kǔ ài lǎo chā shī。
生涩有百篇,谓是琼瑶辞。shēng sè yǒu bǎi piān,wèi shì qióng yáo cí。
百篇非所长,忧来豁穷悲。bǎi piān fēi suǒ zhǎng,yōu lái huō qióng bēi。
唯有刚肠铁,百鍊不柔亏。wéi yǒu gāng cháng tiě,bǎi liàn bù róu kuī。
退之何可骂,东野何可欺。tuì zhī hé kě mà,dōng yě hé kě qī。
文王已云没,谁顾好爵縻。wén wáng yǐ yún méi,shuí gù hǎo jué mí。
生死守一丘,宁计饱与饥。shēng sǐ shǒu yī qiū,níng jì bǎo yǔ jī。
万事付杯酒,从人笑狂痴。wàn shì fù bēi jiǔ,cóng rén xiào kuáng chī。

自古无长生劝姚合酒

刘叉

奉子一杯酒,为子照颜色。fèng zi yī bēi jiǔ,wèi zi zhào yán sè。
但愿腮上红,莫管颏下白。dàn yuàn sāi shàng hóng,mò guǎn kē xià bái。
自古无长生,生者何戚戚。zì gǔ wú zhǎng shēng,shēng zhě hé qī qī。
登山勿厌高,四望都无极。dēng shān wù yàn gāo,sì wàng dōu wú jí。
丘陇逐日多,天地为我窄。qiū lǒng zhú rì duō,tiān dì wèi wǒ zhǎi。
只见李耳书,对之空脉脉。zhǐ jiàn lǐ ěr shū,duì zhī kōng mài mài。
何曾见天上,著得刘安宅。hé céng jiàn tiān shàng,zhù dé liú ān zhái。
若问长生人,昭昭孔丘籍。ruò wèn zhǎng shēng rén,zhāo zhāo kǒng qiū jí。

独饮

刘叉

尽欲调太羹,自古无好手。jǐn yù diào tài gēng,zì gǔ wú hǎo shǒu。
所以山中人,兀兀但饮酒。suǒ yǐ shān zhōng rén,wù wù dàn yǐn jiǔ。

作诗

刘叉

作诗无知音,作不如不作。zuò shī wú zhī yīn,zuò bù rú bù zuò。
未逢赓载人,此道终寂寞。wèi féng gēng zài rén,cǐ dào zhōng jì mò。
有虞今已殁,来者谁为托。yǒu yú jīn yǐ mò,lái zhě shuí wèi tuō。
朗咏豁心胸,笔与泪俱落。lǎng yǒng huō xīn xiōng,bǐ yǔ lèi jù luò。

嘲荆卿

刘叉

白虹千里气,血颈一剑义。bái hóng qiān lǐ qì,xuè jǐng yī jiàn yì。
报恩不到头,徒作轻生士。bào ēn bù dào tóu,tú zuò qīng shēng shì。

代牛言

刘叉

渴饮颍水流,饿喘吴门月。kě yǐn yǐng shuǐ liú,è chuǎn wú mén yuè。
黄金如可种,我力终不竭。huáng jīn rú kě zhǒng,wǒ lì zhōng bù jié。

莫问卜

刘叉

莫问卜,人生吉凶皆自速。mò wèn bo,rén shēng jí xiōng jiē zì sù。
伏羲文王若无死,今人不为古人哭。fú xī wén wáng ruò wú sǐ,jīn rén bù wèi gǔ rén kū。

观八骏图

刘叉

穆王八骏走不歇,海外去寻长日月。mù wáng bā jùn zǒu bù xiē,hǎi wài qù xún zhǎng rì yuè。
五云望断阿母宫,归来落得新白发。wǔ yún wàng duàn ā mǔ gōng,guī lái luò dé xīn bái fā。

经战地

刘叉

杀气不上天,阴风吹雨血。shā qì bù shàng tiān,yīn fēng chuī yǔ xuè。
冤魂不入地,髑髅哭沙月。yuān hún bù rù dì,dú lóu kū shā yuè。
人命固有常,此地何夭折。rén mìng gù yǒu cháng,cǐ dì hé yāo zhé。

烈士

刘叉

烈士或爱金,爱金不为贫。liè shì huò ài jīn,ài jīn bù wèi pín。
义死天亦许,利生鬼亦嗔。yì sǐ tiān yì xǔ,lì shēng guǐ yì chēn。
胡为轻薄儿,使酒杀平人。hú wèi qīng báo ér,shǐ jiǔ shā píng rén。

狂夫

刘叉

大妻唱舜歌,小妻鼓湘瑟。dà qī chàng shùn gē,xiǎo qī gǔ xiāng sè。
狂夫游冶归,端坐仍作色。kuáng fū yóu yě guī,duān zuò réng zuò sè。
不读关雎篇,安知后妃德。bù dú guān jū piān,ān zhī hòu fēi dé。

饿咏

刘叉

文王久不出,贤士如土贱。wén wáng jiǔ bù chū,xián shì rú tǔ jiàn。
妻孥从饿死,敢爱黄金篆。qī nú cóng è sǐ,gǎn ài huáng jīn zhuàn。

爱碣山石

刘叉

碣石何青青,挽我双眼睛。jié shí hé qīng qīng,wǎn wǒ shuāng yǎn jīng。
爱尔多古峭,不到人间行。ài ěr duō gǔ qiào,bù dào rén jiān xíng。

与孟东野

刘叉

寒衣草木皮,饥饭葵藿根。hán yī cǎo mù pí,jī fàn kuí huò gēn。
不为孟夫子,岂识市井门。bù wèi mèng fū zi,qǐ shí shì jǐng mén。

姚秀才爱予小剑因赠

刘叉

一条古时水,向我手心流。yī tiáo gǔ shí shuǐ,xiàng wǒ shǒu xīn liú。
临行泻赠君,勿薄细碎雠。lín xíng xiè zèng jūn,wù báo xì suì chóu。

老恨

刘叉

雪打杉松残,补书书不完。xuě dǎ shān sōng cán,bǔ shū shū bù wán。
懒学渭上翁,辛苦把钓竿。lǎn xué wèi shàng wēng,xīn kǔ bǎ diào gān。

遗临平监吏

朱冲和

三千里外布干戈,果得鲸鲵入网罗。sān qiān lǐ wài bù gàn gē,guǒ dé jīng ní rù wǎng luó。
今日宝刀无杀气,只缘君处受恩多。jīn rì bǎo dāo wú shā qì,zhǐ yuán jūn chù shòu ēn duō。