古诗词

梦仙谣三首

王毂

前程渐觉风光好,琪花片片粘瑶草。qián chéng jiàn jué fēng guāng hǎo,qí huā piàn piàn zhān yáo cǎo。
有人遗我五色丹,一粒吞之后天老。yǒu rén yí wǒ wǔ sè dān,yī lì tūn zhī hòu tiān lǎo。

梦仙谣三首

王毂

青童递酒金觞疾,列坐红霞神气逸。qīng tóng dì jiǔ jīn shāng jí,liè zuò hóng xiá shén qì yì。
笑说留连数日间,已是人间一千日。xiào shuō liú lián shù rì jiān,yǐ shì rén jiān yī qiān rì。

梦仙谣三首

王毂

瑶台绛节游皆遍,异果奇花香扑面。yáo tái jiàng jié yóu jiē biàn,yì guǒ qí huā xiāng pū miàn。
松窗梦觉却神清,残月林前三两片。sōng chuāng mèng jué què shén qīng,cán yuè lín qián sān liǎng piàn。

后魏行

王毂

力微皇帝谤天嗣,太武凶残人所畏。lì wēi huáng dì bàng tiān sì,tài wǔ xiōng cán rén suǒ wèi。
一朝?䍽飞上天,子孙尽作河鱼饵。yī cháo gǔ lì fēi shàng tiān,zi sūn jǐn zuò hé yú ěr。

杂曲歌辞苦热行

王毂

祝融南来鞭火龙,火旗焰焰烧天红。zhù róng nán lái biān huǒ lóng,huǒ qí yàn yàn shāo tiān hóng。
日轮当午凝不去,万国如在洪炉中。rì lún dāng wǔ níng bù qù,wàn guó rú zài hóng lú zhōng。
五岳翠乾云彩灭,阳侯海底愁波竭。wǔ yuè cuì qián yún cǎi miè,yáng hóu hǎi dǐ chóu bō jié。
何当一夕金风发?为我扫却天下热。hé dāng yī xī jīn fēng fā?wèi wǒ sǎo què tiān xià rè。

石床石鉴

李合

麓床高接天,伏虎上栖烟。lù chuáng gāo jiē tiān,fú hǔ shàng qī yān。
松低轻盖偃,藤细若钩悬。sōng dī qīng gài yǎn,téng xì ruò gōu xuán。
石明如挂镜,照物别媸妍。shí míng rú guà jìng,zhào wù bié chī yán。
鹤鸾时弄影,何处觅神仙。hè luán shí nòng yǐng,hé chù mì shén xiān。

郡城放猿献卫使君

易思

千岩万壑与云连,放出雕笼任自然。qiān yán wàn hè yǔ yún lián,fàng chū diāo lóng rèn zì rán。
叶洒惊风啼暮雨,月凝残雪饮流泉。yè sǎ jīng fēng tí mù yǔ,yuè níng cán xuě yǐn liú quán。
临岐莫似三声日,避射须依绕树年。lín qí mò shì sān shēng rì,bì shè xū yī rào shù nián。
应解感恩寻太守,攀萝时复到楼前。yīng jiě gǎn ēn xún tài shǒu,pān luó shí fù dào lóu qián。

题袁州龙兴寺

易思

百尺古松松下寺,宝幡朱盖画珊珊。bǎi chǐ gǔ sōng sōng xià sì,bǎo fān zhū gài huà shān shān。
闲庭甘露几回落,青石绿苔犹未干。xián tíng gān lù jǐ huí luò,qīng shí lǜ tái yóu wèi gàn。

山中送弟方质

易思

山中殷勤弟别兄,兄还送弟下山行。shān zhōng yīn qín dì bié xiōng,xiōng hái sòng dì xià shān xíng。
芦花飞处秋风起,日暮不堪闻雁声。lú huā fēi chù qiū fēng qǐ,rì mù bù kān wén yàn shēng。

立春日呈宫傅侍郎

皇甫曙

朝旦微风吹晓霞,散为和气满家家。cháo dàn wēi fēng chuī xiǎo xiá,sàn wèi hé qì mǎn jiā jiā。
不知容貌潜消落,且喜春光动物华。bù zhī róng mào qián xiāo luò,qiě xǐ chūn guāng dòng wù huá。
出问池冰犹塞岸,归寻园柳未生芽。chū wèn chí bīng yóu sāi àn,guī xún yuán liǔ wèi shēng yá。
摩娑酒瓮重封闭,待入新年共赏花。mó suō jiǔ wèng zhòng fēng bì,dài rù xīn nián gòng shǎng huā。

宿烟含白露

孙頠

㭊㭊有新意,微微曙色幽。yǒu xīn yì,wēi wēi shǔ sè yōu。
露含疏月净,光与晓烟浮。lù hán shū yuè jìng,guāng yǔ xiǎo yān fú。
迥野遥凝素,空林望已秋。jiǒng yě yáo níng sù,kōng lín wàng yǐ qiū。
著霜寒未结,凝叶滴还流。zhù shuāng hán wèi jié,níng yè dī hái liú。
比玉偏清洁,如珠讵可收。bǐ yù piān qīng jié,rú zhū jù kě shōu。
裴回阡陌上,瞻想但淹留。péi huí qiān mò shàng,zhān xiǎng dàn yān liú。

送薛大夫和蕃

孙頠

亚相独推贤,乘轺向远边。yà xiāng dú tuī xián,chéng yáo xiàng yuǎn biān。
一心倾汉日,万里望胡天。yī xīn qīng hàn rì,wàn lǐ wàng hú tiān。
忠信皇恩重,要荒圣德传。zhōng xìn huáng ēn zhòng,yào huāng shèng dé chuán。
戎人方屈膝,塞月复婵娟。róng rén fāng qū xī,sāi yuè fù chán juān。
别思流莺晚,归朝候雁先。bié sī liú yīng wǎn,guī cháo hòu yàn xiān。
当书外垣传,回奏赤墀前。dāng shū wài yuán chuán,huí zòu chì chí qián。

自问

刘叉

自问彭城子,何人授汝颠。zì wèn péng chéng zi,hé rén shòu rǔ diān。
酒肠宽似海,诗胆大于天。jiǔ cháng kuān shì hǎi,shī dǎn dà yú tiān。
断剑徒劳匣,枯琴无复弦。duàn jiàn tú láo xiá,kū qín wú fù xián。
相逢不多合,赖是向林泉。xiāng féng bù duō hé,lài shì xiàng lín quán。

入蜀

刘叉

望空问真宰,此路为谁开。wàng kōng wèn zhēn zǎi,cǐ lù wèi shuí kāi。
峡色侵天去,江声滚地来。xiá sè qīn tiān qù,jiāng shēng gǔn dì lái。
孔明深有意,钟会亦何才。kǒng míng shēn yǒu yì,zhōng huì yì hé cái。
信此非人事,悲歌付一杯。xìn cǐ fēi rén shì,bēi gē fù yī bēi。

塞上逢卢仝

刘叉

直到桑干北,逢君夜不眠。zhí dào sāng gàn běi,féng jūn yè bù mián。
上楼腰脚健,怀土眼睛穿。shàng lóu yāo jiǎo jiàn,huái tǔ yǎn jīng chuān。
斗柄寒垂地,河流冻彻天。dòu bǐng hán chuí dì,hé liú dòng chè tiān。
羁魂泣相向,何事有诗篇。jī hún qì xiāng xiàng,hé shì yǒu shī piān。

范忠韩喜得刘先生诗

刘叉

玉尺沈埋久,得之铭篆深。yù chǐ shěn mái jiǔ,dé zhī míng zhuàn shēn。
指磨露正色,扣击吐哀音。zhǐ mó lù zhèng sè,kòu jī tǔ āi yīn。

天津桥

刘叉

洛阳宫阙照天地,四面山川无毒气。luò yáng gōng quē zhào tiān dì,sì miàn shān chuān wú dú qì。
谁令汉祖都秦关,从此奸雄转相炽。shuí lìng hàn zǔ dōu qín guān,cóng cǐ jiān xióng zhuǎn xiāng chì。

野哭

刘叉

棘针生狞义路闲,野泉相吊声潺潺。jí zhēn shēng níng yì lù xián,yě quán xiāng diào shēng chán chán。
哀哉异教溺颓俗,淳源一去何时还。āi zāi yì jiào nì tuí sú,chún yuán yī qù hé shí hái。

偶书

刘叉

日出扶桑一丈高,人间万事细如毛。rì chū fú sāng yī zhàng gāo,rén jiān wàn shì xì rú máo。
野夫怒见不平处,磨损胸中万古刀。yě fū nù jiàn bù píng chù,mó sǔn xiōng zhōng wàn gǔ dāo。

冰柱

刘叉

师干久不息,农为兵兮民重嗟。shī gàn jiǔ bù xī,nóng wèi bīng xī mín zhòng jiē。
骚然县宇,土崩水溃。sāo rán xiàn yǔ,tǔ bēng shuǐ kuì。
畹中无熟谷,垄上无桑麻。wǎn zhōng wú shú gǔ,lǒng shàng wú sāng má。
王春判序,百卉茁甲含葩。wáng chūn pàn xù,bǎi huì zhuó jiǎ hán pā。
有客避兵奔游僻,跋履险阨至三巴。yǒu kè bì bīng bēn yóu pì,bá lǚ xiǎn è zhì sān bā。
貂裘蒙茸已敝缕,鬓发蓬舥。diāo qiú méng rōng yǐ bì lǚ,bìn fā péng pā。
雀惊鼠伏,宁遑安处。què jīng shǔ fú,níng huáng ān chù。
独卧旅舍无好梦,更堪走风沙。dú wò lǚ shě wú hǎo mèng,gèng kān zǒu fēng shā。
天人一夜剪瑛琭,诘旦都成六出花。tiān rén yī yè jiǎn yīng lù,jí dàn dōu chéng liù chū huā。
南亩未盈尺,纤片乱舞空纷拿。nán mǔ wèi yíng chǐ,xiān piàn luàn wǔ kōng fēn ná。
旋落旋逐朝暾化,檐间冰柱若削出交加。xuán luò xuán zhú cháo tūn huà,yán jiān bīng zhù ruò xuē chū jiāo jiā。
或低或昂,小大莹洁。huò dī huò áng,xiǎo dà yíng jié。
随势无等差,始疑玉龙下界来人世。suí shì wú děng chà,shǐ yí yù lóng xià jiè lái rén shì。
齐向茅檐布爪牙,又疑汉高帝。qí xiàng máo yán bù zhǎo yá,yòu yí hàn gāo dì。
西方未斩蛇,人不识,谁为当风杖莫邪。xī fāng wèi zhǎn shé,rén bù shí,shuí wèi dāng fēng zhàng mò xié。
铿镗冰有韵,的皪玉无瑕。kēng tāng bīng yǒu yùn,de lì yù wú xiá。
不为四时雨,徒于道路成泥柤。bù wèi sì shí yǔ,tú yú dào lù chéng ní zhā。
不为九江浪,徒为汨没天之涯。bù wèi jiǔ jiāng làng,tú wèi mì méi tiān zhī yá。
不为双井水,满瓯泛泛烹春茶。bù wèi shuāng jǐng shuǐ,mǎn ōu fàn fàn pēng chūn chá。
不为中山浆,清新馥鼻盈百车。bù wèi zhōng shān jiāng,qīng xīn fù bí yíng bǎi chē。
不为池与沼,养鱼种芰成霪䨟。bù wèi chí yǔ zhǎo,yǎng yú zhǒng jì chéng yín wā。
不为醴泉与甘露,使名异瑞世俗夸。bù wèi lǐ quán yǔ gān lù,shǐ míng yì ruì shì sú kuā。
特禀朝澈气,洁然自许靡间其迩遐。tè bǐng cháo chè qì,jié rán zì xǔ mí jiān qí ěr xiá。
森然气结一千里,滴沥声沈十万家。sēn rán qì jié yī qiān lǐ,dī lì shēng shěn shí wàn jiā。
明也虽小,暗之大不可遮。míng yě suī xiǎo,àn zhī dà bù kě zhē。
勿被曲瓦,直下不能抑群邪。wù bèi qū wǎ,zhí xià bù néng yì qún xié。
奈何时逼,不得时在我目中。nài hé shí bī,bù dé shí zài wǒ mù zhōng。
倏然漂去无馀㱔,自是成毁任天理。shū rán piāo qù wú yú xiē,zì shì chéng huǐ rèn tiān lǐ。
天于此物岂宜有忒赊,反令井蛙壁虫变容易。tiān yú cǐ wù qǐ yí yǒu tè shē,fǎn lìng jǐng wā bì chóng biàn róng yì。
背人缩首竞呀呀,我愿天子回造化。bèi rén suō shǒu jìng ya ya,wǒ yuàn tiān zi huí zào huà。
藏之韫椟玩之生光华。cáng zhī yùn dú wán zhī shēng guāng huá。