古诗词

临化绝句

王氏女

玩水登山无足时,诸仙频下听吟诗。wán shuǐ dēng shān wú zú shí,zhū xiān pín xià tīng yín shī。
此心不恋居人世,唯见天边双鹤飞。cǐ xīn bù liàn jū rén shì,wéi jiàn tiān biān shuāng hè fēi。

袁郊

嫦娥窃药出人间,藏在蟾宫不放还。cháng é qiè yào chū rén jiān,cáng zài chán gōng bù fàng hái。
后羿遍寻无觅处,谁知天上却容奸。hòu yì biàn xún wú mì chù,shuí zhī tiān shàng què róng jiān。

袁郊

古今何事不思量,尽信邹生感彼苍。gǔ jīn hé shì bù sī liàng,jǐn xìn zōu shēng gǎn bǐ cāng。
但想燕山吹暖律,炎天岂不解飞霜。dàn xiǎng yàn shān chuī nuǎn lǜ,yán tiān qǐ bù jiě fēi shuāng。

袁郊

湛湛腾空下碧霄,地卑湿处更偏饶。zhàn zhàn téng kōng xià bì xiāo,dì bēi shī chù gèng piān ráo。
菅茅丰草皆沾润,不道良田有旱苗。jiān máo fēng cǎo jiē zhān rùn,bù dào liáng tián yǒu hàn miáo。

袁郊

楚甸尝闻旱魃侵,从龙应合解为霖。chǔ diān cháng wén hàn bá qīn,cóng lóng yīng hé jiě wèi lín。
荒淫却入阳台梦,惑乱怀襄父子心。huāng yín què rù yáng tái mèng,huò luàn huái xiāng fù zi xīn。

巴州寒食晚眺

张祎

东望青天周与秦,杏花榆叶故园春。dōng wàng qīng tiān zhōu yǔ qín,xìng huā yú yè gù yuán chūn。
野寺一倾寒食酒,晚来风景重愁人。yě sì yī qīng hán shí jiǔ,wǎn lái fēng jǐng zhòng chóu rén。

题击瓯楼

张祎

驻旌元师遗风在,击缶高人逸兴酣。zhù jīng yuán shī yí fēng zài,jī fǒu gāo rén yì xīng hān。
水转巴文清溜急,山连蒙岫翠光涵。shuǐ zhuǎn bā wén qīng liū jí,shān lián méng xiù cuì guāng hán。

与李专美

韩昭裔

昭裔登庸汝未登,凤池鸡树冷如冰。zhāo yì dēng yōng rǔ wèi dēng,fèng chí jī shù lěng rú bīng。
何如且作宣徽使,免被人呼粥饭僧。hé rú qiě zuò xuān huī shǐ,miǎn bèi rén hū zhōu fàn sēng。

答王涣

裴贽

谬持文柄得时贤,粉署清华次第迁。miù chí wén bǐng dé shí xián,fěn shǔ qīng huá cì dì qiān。
昔岁策名皆健笔,今朝称职并同年。xī suì cè míng jiē jiàn bǐ,jīn cháo chēng zhí bìng tóng nián。
各怀器业宁推让,俱上青霄肯后先。gè huái qì yè níng tuī ràng,jù shàng qīng xiāo kěn hòu xiān。
何事老夫犹赋咏,欲将酬和永留传。hé shì lǎo fū yóu fù yǒng,yù jiāng chóu hé yǒng liú chuán。

奉和姚令公驾幸温汤喜雪应制

苏绾

汉主新丰邑,周王尚父师。hàn zhǔ xīn fēng yì,zhōu wáng shàng fù shī。
云符沛童唱,雪应海神期。yún fú pèi tóng chàng,xuě yīng hǎi shén qī。
林变惊春早,山明讶夕迟。lín biàn jīng chūn zǎo,shān míng yà xī chí。
况逢温液霈,恩重御裘诗。kuàng féng wēn yè pèi,ēn zhòng yù qiú shī。

哭僧

清尚

道力自超然,身亡同坐禅。dào lì zì chāo rán,shēn wáng tóng zuò chán。
水流元在海,月落不离天。shuǐ liú yuán zài hǎi,yuè luò bù lí tiān。
溪白葬时雪,风香焚处烟。xī bái zàng shí xuě,fēng xiāng fén chù yān。
世人频下泪,不见我师玄。shì rén pín xià lèi,bù jiàn wǒ shī xuán。

赠张珽

郑适

昔为吟风啸月人,今为吟风啸月身。xī wèi yín fēng xiào yuè rén,jīn wèi yín fēng xiào yuè shēn。
冢坏路边吟啸罢,安知今日又劳神。zhǒng huài lù biān yín xiào bà,ān zhī jīn rì yòu láo shén。

戏语

成辅端

秦地城池二百年,何期如此贱田园。qín dì chéng chí èr bǎi nián,hé qī rú cǐ jiàn tián yuán。
一顷麦苗硕伍米,三间堂屋二千钱。yī qǐng mài miáo shuò wǔ mǐ,sān jiān táng wū èr qiān qián。

上浙东孟尚书

孔颙

有个将军不得名,唯教健卒喝书生。yǒu gè jiāng jūn bù dé míng,wéi jiào jiàn zú hē shū shēng。
尚书近日清如镜,天子官街不许行。shàng shū jìn rì qīng rú jìng,tiān zi guān jiē bù xǔ xíng。

杭州秋日别故友

长孙佐辅

相见又相别,大江秋水深。xiāng jiàn yòu xiāng bié,dà jiāng qiū shuǐ shēn。
悲欢一世事,去住两乡心。bēi huān yī shì shì,qù zhù liǎng xiāng xīn。
淅沥篱下叶,凄清阶上琴。xī lì lí xià yè,qī qīng jiē shàng qín。
独随孤棹去,何处更同衾。dú suí gū zhào qù,hé chù gèng tóng qīn。

代别后梦别

长孙佐辅

别中还梦别,悲后更生悲。bié zhōng hái mèng bié,bēi hòu gèng shēng bēi。
觉梦俱千里,追随难再期。jué mèng jù qiān lǐ,zhuī suí nán zài qī。
翻思梦里苦,却恨觉来迟。fān sī mèng lǐ kǔ,què hèn jué lái chí。
纵是非真事,何妨梦会时。zòng shì fēi zhēn shì,hé fáng mèng huì shí。

山行经村径

长孙佐辅

一径有人迹,到来唯数家。yī jìng yǒu rén jì,dào lái wéi shù jiā。
依稀听机杼,寂历看桑麻。yī xī tīng jī zhù,jì lì kàn sāng má。
雨湿渡头草,风吹坟上花。yǔ shī dù tóu cǎo,fēng chuī fén shàng huā。
却驱羸马去,数点归林鸦。què qū léi mǎ qù,shù diǎn guī lín yā。

寻山家

长孙佐辅

独访山家歇还涉,茅屋斜连隔松叶。dú fǎng shān jiā xiē hái shè,máo wū xié lián gé sōng yè。
主人闻语未开门,绕篱野菜飞黄蝶。zhǔ rén wén yǔ wèi kāi mén,rào lí yě cài fēi huáng dié。

拟古咏河边枯树

长孙佐辅

野火烧枝水洗根,数围孤树半心存。yě huǒ shāo zhī shuǐ xǐ gēn,shù wéi gū shù bàn xīn cún。
应是无机承雨露,却将春色寄苔痕。yīng shì wú jī chéng yǔ lù,què jiāng chūn sè jì tái hén。

别友人

长孙佐辅

愁多不忍醒时别,想极还寻静处行。chóu duō bù rěn xǐng shí bié,xiǎng jí hái xún jìng chù xíng。
谁遣同衾又分手,不如行路本无情。shuí qiǎn tóng qīn yòu fēn shǒu,bù rú xíng lù běn wú qíng。