古诗词

拾得

世间亿万人,面孔不相似。shì jiān yì wàn rén,miàn kǒng bù xiāng shì。
借问何因缘,致令遣如此。jiè wèn hé yīn yuán,zhì lìng qiǎn rú cǐ。
各执一般见,互说非兼是。gè zhí yī bān jiàn,hù shuō fēi jiān shì。
但自修己身,不要言他已。dàn zì xiū jǐ shēn,bù yào yán tā yǐ。
拾得

拾得

唐代丰干禅师,住在天台山国清寺,一天,在松林漫步,山道旁忽然传来小孩啼哭声音,他寻声一看,原来是一个稚龄的小孩,衣服虽不整,但相貌奇伟,问了附近村庄人家,没有人知道这是谁家的孩子,丰干禅师不得已,只好把这男孩带回国清寺,等待人家来认领。因他是丰干禅师捡回来的,所以大家都叫他“拾得”。于唐代贞观年间由天台山至苏州妙利普明塔院任住持,此院遂改名为闻名中外的苏州寒山寺。诗人张继据此留下脍炙人口的《枫桥夜泊》。 拾得的作品>>

猜您喜欢

拾得

诸佛留藏经,只为人难化。zhū fú liú cáng jīng,zhǐ wèi rén nán huà。
不唯贤与愚,个个心搆架。bù wéi xián yǔ yú,gè gè xīn gòu jià。
造业大如山,岂解怀忧怕。zào yè dà rú shān,qǐ jiě huái yōu pà。
那肯细寻思,日夜怀奸诈。nà kěn xì xún sī,rì yè huái jiān zhà。

拾得

嗟见世间人,个个爱吃肉。jiē jiàn shì jiān rén,gè gè ài chī ròu。
碗楪不曾干,长时道不足。wǎn yè bù céng gàn,zhǎng shí dào bù zú。
昨日设个斋,今朝宰六畜。zuó rì shè gè zhāi,jīn cháo zǎi liù chù。
都缘业使牵,非干情所欲。dōu yuán yè shǐ qiān,fēi gàn qíng suǒ yù。
一度造天堂,百度造地狱。yī dù zào tiān táng,bǎi dù zào dì yù。
阎罗使来追,合家尽啼哭。yán luó shǐ lái zhuī,hé jiā jǐn tí kū。
炉子边向火,镬子里澡浴。lú zi biān xiàng huǒ,huò zi lǐ zǎo yù。
更得出头时,换却汝衣服。gèng dé chū tóu shí,huàn què rǔ yī fú。

拾得

出家要清闲,清闲即为贵。chū jiā yào qīng xián,qīng xián jí wèi guì。
如何尘外人,却入尘埃里。rú hé chén wài rén,què rù chén āi lǐ。
一向迷本心,终朝役名利。yī xiàng mí běn xīn,zhōng cháo yì míng lì。
名利得到身,形容已憔悴。míng lì dé dào shēn,xíng róng yǐ qiáo cuì。
况复不遂者,虚用平生志。kuàng fù bù suì zhě,xū yòng píng shēng zhì。
可怜无事人,未能笑得尔。kě lián wú shì rén,wèi néng xiào dé ěr。

拾得

养儿与娶妻,养女求媒娉。yǎng ér yǔ qǔ qī,yǎng nǚ qiú méi pīng。
重重皆是业,更杀众生命。zhòng zhòng jiē shì yè,gèng shā zhòng shēng mìng。
聚集会亲情,总来看盘饤。jù jí huì qīn qíng,zǒng lái kàn pán dìng。
目下虽称心,罪簿先注定。mù xià suī chēng xīn,zuì bù xiān zhù dìng。

拾得

得此分叚身,可笑好形质。dé cǐ fēn jiǎ shēn,kě xiào hǎo xíng zhì。
面貌似银盘,心中黑如漆。miàn mào shì yín pán,xīn zhōng hēi rú qī。
烹猪又宰羊,夸道甜如蜜。pēng zhū yòu zǎi yáng,kuā dào tián rú mì。
死后受波吒,更莫称冤屈。sǐ hòu shòu bō zhā,gèng mò chēng yuān qū。

拾得

佛哀三界子,总是亲男女。fú āi sān jiè zi,zǒng shì qīn nán nǚ。
恐沈黑暗坑,示仪垂化度。kǒng shěn hēi àn kēng,shì yí chuí huà dù。
尽登无上道,俱证菩提路。jǐn dēng wú shàng dào,jù zhèng pú tí lù。
教汝痴众生,慧心勤觉悟。jiào rǔ chī zhòng shēng,huì xīn qín jué wù。

拾得

佛拾尊荣乐,为悯诸痴子。fú shí zūn róng lè,wèi mǐn zhū chī zi。
早愿悟无生,办集无上事。zǎo yuàn wù wú shēng,bàn jí wú shàng shì。
后来出家者,多缘无业次。hòu lái chū jiā zhě,duō yuán wú yè cì。
不能得衣食,头钻入于寺。bù néng dé yī shí,tóu zuān rù yú sì。

拾得

我诗也是诗,有人唤作偈。wǒ shī yě shì shī,yǒu rén huàn zuò jì。
诗偈总一般,读时须子细。shī jì zǒng yī bān,dú shí xū zi xì。
缓缓细披寻,不得生容易。huǎn huǎn xì pī xún,bù dé shēng róng yì。
依此学修行,大有可笑事。yī cǐ xué xiū xíng,dà yǒu kě xiào shì。

拾得

有偈有千万,卒急述应难。yǒu jì yǒu qiān wàn,zú jí shù yīng nán。
若要相知者,但入天台山。ruò yào xiāng zhī zhě,dàn rù tiān tái shān。
岩中深处坐,说理及谈玄。yán zhōng shēn chù zuò,shuō lǐ jí tán xuán。
共我不相见,对面似千山。gòng wǒ bù xiāng jiàn,duì miàn shì qiān shān。

拾得

男女为婚嫁,俗务是常仪。nán nǚ wèi hūn jià,sú wù shì cháng yí。
自量其事力,何用广张施。zì liàng qí shì lì,hé yòng guǎng zhāng shī。
取债夸人我,论情入骨痴。qǔ zhài kuā rén wǒ,lùn qíng rù gǔ chī。
杀他鸡犬命,身死堕阿鼻。shā tā jī quǎn mìng,shēn sǐ duò ā bí。

拾得

世上一种人,出性常多事。shì shàng yī zhǒng rén,chū xìng cháng duō shì。
终日傍街衢,不离诸酒肆。zhōng rì bàng jiē qú,bù lí zhū jiǔ sì。
为他作保见,替他说道理。wèi tā zuò bǎo jiàn,tì tā shuō dào lǐ。
一朝有乖张,过咎全归你。yī cháo yǒu guāi zhāng,guò jiù quán guī nǐ。

拾得

我劝出家辈,须知教法深。wǒ quàn chū jiā bèi,xū zhī jiào fǎ shēn。
专心求出离,辄莫染贪淫。zhuān xīn qiú chū lí,zhé mò rǎn tān yín。
大有俗中士,知非不爱金。dà yǒu sú zhōng shì,zhī fēi bù ài jīn。
故知君子志,任运听浮沉。gù zhī jūn zi zhì,rèn yùn tīng fú chén。

拾得

寒山住寒山,拾得自拾得。hán shān zhù hán shān,shí dé zì shí dé。
凡愚岂见知,丰干却相识。fán yú qǐ jiàn zhī,fēng gàn què xiāng shí。
见时不可见,觅时何处觅。jiàn shí bù kě jiàn,mì shí hé chù mì。
借问有何缘,却道无为力。jiè wèn yǒu hé yuán,què dào wú wèi lì。

拾得

从来是拾得,不是偶然称。cóng lái shì shí dé,bù shì ǒu rán chēng。
别无亲眷属,寒山是我兄。bié wú qīn juàn shǔ,hán shān shì wǒ xiōng。
两人心相似,谁能徇俗情。liǎng rén xīn xiāng shì,shuí néng xùn sú qíng。
若问年多少,黄河几度清。ruò wèn nián duō shǎo,huáng hé jǐ dù qīng。

拾得

若解捉老鼠,不在五白猫。ruò jiě zhuō lǎo shǔ,bù zài wǔ bái māo。
若能悟理性,那由锦绣包。ruò néng wù lǐ xìng,nà yóu jǐn xiù bāo。
真珠入席袋,佛性止蓬茅。zhēn zhū rù xí dài,fú xìng zhǐ péng máo。
一群取相汉,用意总无交。yī qún qǔ xiāng hàn,yòng yì zǒng wú jiāo。
541234