古诗词

题甘露寺

周朴

层阁叠危壁,瑞因千古名。céng gé dié wēi bì,ruì yīn qiān gǔ míng。
几连扬子路,独倚润州城。jǐ lián yáng zi lù,dú yǐ rùn zhōu chéng。
云近衔江色,雕高背磬声。yún jìn xián jiāng sè,diāo gāo bèi qìng shēng。
僧居上方久,端坐见营营。sēng jū shàng fāng jiǔ,duān zuò jiàn yíng yíng。

周朴

周朴(?—878),字见素,一作太朴,福州长乐人。【《全唐诗》作吴兴(今湖州)人。此从《唐才子传》】生年不详,卒于唐僖宗乾符五年。工于诗,无功名之念,隐居嵩山,寄食寺庙中当居士,常与山僧钓叟相往还。与诗僧贯休、方干、李频为诗友。周朴,唐末诗人,生性喜欢吟诗,尤其喜欢苦涩的诗风。 周朴的作品>>

猜您喜欢

春中途中寄南巴崔使君

周朴

旅人游汲汲,春气又融融。lǚ rén yóu jí jí,chūn qì yòu róng róng。
农事蛙声里,归程草色中。nóng shì wā shēng lǐ,guī chéng cǎo sè zhōng。
独惭出谷雨,未变暖天风。dú cán chū gǔ yǔ,wèi biàn nuǎn tiān fēng。
子玉和予去,应怜恨不穷。zi yù hé yǔ qù,yīng lián hèn bù qióng。

题玄公院

周朴

院深尘自外,如佛值玄公。yuàn shēn chén zì wài,rú fú zhí xuán gōng。
常迹或非次,志门因得中。cháng jì huò fēi cì,zhì mén yīn dé zhōng。
衣巾离暑气,床榻向凉风。yī jīn lí shǔ qì,chuáng tà xiàng liáng fēng。
是事不逾分,只应明德同。shì shì bù yú fēn,zhǐ yīng míng dé tóng。

福州

周朴

瓯闽在郊外,师院号东禅。ōu mǐn zài jiāo wài,shī yuàn hào dōng chán。
物得居来正,人经论后贤。wù dé jū lái zhèng,rén jīng lùn hòu xián。
瓟槽柳塞马,盖地月支綖。bó cáo liǔ sāi mǎ,gài dì yuè zhī yán。
鹳鹊尚巢顶,谁堪举世传。guàn què shàng cháo dǐng,shuí kān jǔ shì chuán。

赠大沩和尚

周朴

大沩清复深,万象影沈沈。dà wéi qīng fù shēn,wàn xiàng yǐng shěn shěn。
有客衣多毳,空门偈胜金。yǒu kè yī duō cuì,kōng mén jì shèng jīn。
王侯皆作礼,陆子只来吟。wáng hóu jiē zuò lǐ,lù zi zhǐ lái yín。
我问师心处,师言无处心。wǒ wèn shī xīn chù,shī yán wú chù xīn。

秋夜不寐寄崔温进士

周朴

愁多难得寐,展转读书床。chóu duō nán dé mèi,zhǎn zhuǎn dú shū chuáng。
不是旅人病,岂知秋夜长。bù shì lǚ rén bìng,qǐ zhī qiū yè zhǎng。
归乡凭远梦,无梦更思乡。guī xiāng píng yuǎn mèng,wú mèng gèng sī xiāng。
枕上移窗月,分明是泪光。zhěn shàng yí chuāng yuè,fēn míng shì lèi guāng。

寄塞北张符

周朴

陇树塞风吹,辽城角几枝。lǒng shù sāi fēng chuī,liáo chéng jiǎo jǐ zhī。
霜凝无暂歇,君貌莫应衰。shuāng níng wú zàn xiē,jūn mào mò yīng shuāi。
万里平沙际,一行边雁移。wàn lǐ píng shā jì,yī xíng biān yàn yí。
那堪朔烟起,家信正相离。nà kān shuò yān qǐ,jiā xìn zhèng xiāng lí。

次梧州却寄永州使君

周朴

随风身不定,今夜在苍梧。suí fēng shēn bù dìng,jīn yè zài cāng wú。
客泪有时有,猿声无处无。kè lèi yǒu shí yǒu,yuán shēng wú chù wú。
潮添瘴海阔,烟拂粤山孤。cháo tiān zhàng hǎi kuò,yān fú yuè shān gū。
却忆零陵住,吟诗半玉壶。què yì líng líng zhù,yín shī bàn yù hú。

赠念经僧

周朴

庵前古折碑,夜静念经时。ān qián gǔ zhé bēi,yè jìng niàn jīng shí。
月皎海霞散,露浓山草垂。yuè jiǎo hǎi xiá sàn,lù nóng shān cǎo chuí。
鬼闻抛故冢,禽听离寒枝。guǐ wén pāo gù zhǒng,qín tīng lí hán zhī。
想得天花坠,馨香拂白眉。xiǎng dé tiān huā zhuì,xīn xiāng fú bái méi。

董岭水

周朴

湖州安吉县,门与白云齐。hú zhōu ān jí xiàn,mén yǔ bái yún qí。
禹力不到处,河声流向西。yǔ lì bù dào chù,hé shēng liú xiàng xī。
去衙山色远,近水月光低。qù yá shān sè yuǎn,jìn shuǐ yuè guāng dī。
中有高人在,沙中曳杖藜。zhōng yǒu gāo rén zài,shā zhōng yè zhàng lí。

早春

周朴

良夜岁应足,严风为变春。liáng yè suì yīng zú,yán fēng wèi biàn chūn。
遍回寒作暖,通改旧成新。biàn huí hán zuò nuǎn,tōng gǎi jiù chéng xīn。
秀树因馨雨,融冰雨泛蘋。xiù shù yīn xīn yǔ,róng bīng yǔ fàn píng。
韶光不偏党,积渐煦疲民。sháo guāng bù piān dǎng,jī jiàn xù pí mín。

秋深

周朴

柳色尚沈沈,风吹秋更深。liǔ sè shàng shěn shěn,fēng chuī qiū gèng shēn。
山河空远道,乡国自鸣砧。shān hé kōng yuǎn dào,xiāng guó zì míng zhēn。
巷有千家月,人无万里心。xiàng yǒu qiān jiā yuè,rén wú wàn lǐ xīn。
长城哭崩后,寂绝至如今。zhǎng chéng kū bēng hòu,jì jué zhì rú jīn。

赠双峰山和尚

周朴

峨峨双髻山,瀑布泻云间。é é shuāng jì shān,pù bù xiè yún jiān。
尘世自疑水,禅门长去关。chén shì zì yí shuǐ,chán mén zhǎng qù guān。
茯神松不异,藏宝石俱闲。fú shén sōng bù yì,cáng bǎo shí jù xián。
向此师清业,如何方可攀。xiàng cǐ shī qīng yè,rú hé fāng kě pān。

赠无了禅师

周朴

不学世所惜,是何无了公。bù xué shì suǒ xī,shì hé wú le gōng。
灵匡虚院外,虎迹乱山中。líng kuāng xū yuàn wài,hǔ jì luàn shān zhōng。
昼夜必连去,古今争敢同。zhòu yè bì lián qù,gǔ jīn zhēng gǎn tóng。
禅情岂堪问,问答更无穷。chán qíng qǐ kān wèn,wèn dá gèng wú qióng。

王霸坛

周朴

王君上升处,信首古居前。wáng jūn shàng shēng chù,xìn shǒu gǔ jū qián。
皂树即须朽,白龟应亦全。zào shù jí xū xiǔ,bái guī yīng yì quán。
云间犹一日,尘里已千年。yún jiān yóu yī rì,chén lǐ yǐ qiān nián。
碧色坛如黛,时人谁可仙。bì sè tán rú dài,shí rén shuí kě xiān。

送梁道士

周朴

旧居桐柏观,归去爱安闲。jiù jū tóng bǎi guān,guī qù ài ān xián。
倒树造新屋,化人修古坛。dào shù zào xīn wū,huà rén xiū gǔ tán。
晚花霜后落,山雨夜深寒。wǎn huā shuāng hòu luò,shān yǔ yè shēn hán。
应有同溪客,相寻学炼丹。yīng yǒu tóng xī kè,xiāng xún xué liàn dān。
2912