古诗词

李冶

经时未架却,心绪乱纵横。jīng shí wèi jià què,xīn xù luàn zòng héng。
已看云鬓散,更念木枯荣。yǐ kàn yún bìn sàn,gèng niàn mù kū róng。
鞞鼓喧行选,旌旗拂座隅。bǐng gǔ xuān xíng xuǎn,jīng qí fú zuò yú。
不睹河阳一县花,空见青山三两点。bù dǔ hé yáng yī xiàn huā,kōng jiàn qīng shān sān liǎng diǎn。
李冶

李冶

李冶(?---公元784年),字季兰(《太平广记》中作“秀兰”),乌程(今浙江吴兴)人,后为女道士,是中唐诗坛上享受盛名的女诗人[1] 。晚年被召入宫中,至公元784年,因曾上诗叛将朱泚,被唐德宗下令乱棒扑杀之。李冶的诗以五言擅长,多酬赠谴怀之作。宋人陈振孙《直斋书录解题》著录《李季兰集》一卷,今已失传,仅存诗十六首。 李冶的作品>>

猜您喜欢

相思怨

李冶

人道海水深,不抵相思半。rén dào hǎi shuǐ shēn,bù dǐ xiāng sī bàn。
海水尚有涯,相思渺无畔。hǎi shuǐ shàng yǒu yá,xiāng sī miǎo wú pàn。
携琴上高楼,楼虚月华满。xié qín shàng gāo lóu,lóu xū yuè huá mǎn。
弹著相思曲,弦肠一时断。dàn zhù xiāng sī qū,xián cháng yī shí duàn。

湖上卧病喜陆鸿渐至

李冶

昔去繁霜月,今来苦雾时。xī qù fán shuāng yuè,jīn lái kǔ wù shí。
相逢仍卧病,欲语泪先垂。xiāng féng réng wò bìng,yù yǔ lèi xiān chuí。
强劝陶家酒,还吟谢客诗。qiáng quàn táo jiā jiǔ,hái yín xiè kè shī。
偶然成一醉,此外更何之。ǒu rán chéng yī zuì,cǐ wài gèng hé zhī。

寄校书七兄

李冶

无事乌程县,蹉跎岁月馀。wú shì wū chéng xiàn,cuō tuó suì yuè yú。
不知芸阁吏,寂寞竟何如。bù zhī yún gé lì,jì mò jìng hé rú。
远水浮仙棹,寒星伴使车。yuǎn shuǐ fú xiān zhào,hán xīng bàn shǐ chē。
因过大雷岸,莫忘八行书。yīn guò dà léi àn,mò wàng bā xíng shū。

送韩揆之江西

李冶

相看指杨柳,别恨转依依。xiāng kàn zhǐ yáng liǔ,bié hèn zhuǎn yī yī。
万里江西水,孤舟何处归?wàn lǐ jiāng xī shuǐ,gū zhōu hé chù guī?
湓城潮不到,夏口信应稀。pén chéng cháo bù dào,xià kǒu xìn yīng xī。
唯有衡阳雁,年年来去飞。wéi yǒu héng yáng yàn,nián nián lái qù fēi。

道意寄崔侍郎

李冶

莫漫恋浮名,应须薄宦情。mò màn liàn fú míng,yīng xū báo huàn qíng。
百年齐旦暮,前事尽虚盈。bǎi nián qí dàn mù,qián shì jǐn xū yíng。
愁鬓行看白,童颜学未成。chóu bìn xíng kàn bái,tóng yán xué wèi chéng。
无过天竺国,依止古先生。wú guò tiān zhú guó,yī zhǐ gǔ xiān shēng。

送阎二十六赴剡县

李冶

流水阊门外,孤舟日复西。liú shuǐ chāng mén wài,gū zhōu rì fù xī。
离情遍芳草,无处不萋萋。lí qíng biàn fāng cǎo,wú chù bù qī qī。
妾梦经吴苑,君行到剡溪。qiè mèng jīng wú yuàn,jūn xíng dào shàn xī。
归来重相访,莫学阮郎迷。guī lái zhòng xiāng fǎng,mò xué ruǎn láng mí。

感兴

李冶

朝云暮雨镇相随,去雁来人有返期。cháo yún mù yǔ zhèn xiāng suí,qù yàn lái rén yǒu fǎn qī。
玉枕只知长下泪,银灯空照不眠时。yù zhěn zhǐ zhī zhǎng xià lèi,yín dēng kōng zhào bù mián shí。
仰看明月翻含意,俯眄流波欲寄词。yǎng kàn míng yuè fān hán yì,fǔ miǎn liú bō yù jì cí。
却忆初闻凤楼曲,教人寂寞复相思。què yì chū wén fèng lóu qū,jiào rén jì mò fù xiāng sī。

恩命追入留别广陵故人

李冶

无才多病分龙钟,不料虚名达九重。wú cái duō bìng fēn lóng zhōng,bù liào xū míng dá jiǔ zhòng。
仰愧弹冠上华发,多惭拂镜理衰容。yǎng kuì dàn guān shàng huá fā,duō cán fú jìng lǐ shuāi róng。
驰心北阙随芳草,极目南山望旧峰。chí xīn běi quē suí fāng cǎo,jí mù nán shān wàng jiù fēng。
桂树不能留野客,沙鸥出浦谩相逢。guì shù bù néng liú yě kè,shā ōu chū pǔ mán xiāng féng。

蔷薇花

李冶

翠融红绽浑无力,斜倚栏干似诧人。cuì róng hóng zhàn hún wú lì,xié yǐ lán gàn shì chà rén。
深处最宜香惹蝶,摘时兼恐焰烧春。shēn chù zuì yí xiāng rě dié,zhāi shí jiān kǒng yàn shāo chūn。
当空巧结玲珑帐,著地能铺锦绣裀。dāng kōng qiǎo jié líng lóng zhàng,zhù dì néng pù jǐn xiù yīn。
最好凌晨和露看,碧纱窗外一枝新。zuì hǎo líng chén hé lù kàn,bì shā chuāng wài yī zhī xīn。

李冶

最爱纤纤曲水滨,夕阳移影过青蘋。zuì ài xiān xiān qū shuǐ bīn,xī yáng yí yǐng guò qīng píng。
东风又染一年绿,楚客更伤千里春。dōng fēng yòu rǎn yī nián lǜ,chǔ kè gèng shāng qiān lǐ chūn。
低叶已藏依岸棹,高枝应闭上楼人。dī yè yǐ cáng yī àn zhào,gāo zhī yīng bì shàng lóu rén。
舞腰渐重烟光老,散作飞绵惹翠裀。wǔ yāo jiàn zhòng yān guāng lǎo,sàn zuò fēi mián rě cuì yīn。

结素鱼贻友人

李冶

尺素如残雪,结为双鲤鱼。chǐ sù rú cán xuě,jié wèi shuāng lǐ yú。
欲知心里事,看取腹中书。yù zhī xīn lǐ shì,kàn qǔ fù zhōng shū。

春闺怨

李冶

百尺井栏上,数株桃已红。bǎi chǐ jǐng lán shàng,shù zhū táo yǐ hóng。
念君辽海北,抛妾宋家东。niàn jūn liáo hǎi běi,pāo qiè sòng jiā dōng。

得阎伯钧书

李冶

情来对镜懒梳头,暮雨萧萧庭树秋。qíng lái duì jìng lǎn shū tóu,mù yǔ xiāo xiāo tíng shù qiū。
莫怪阑干垂玉箸,只缘惆怅对银钩。mò guài lán gàn chuí yù zhù,zhǐ yuán chóu chàng duì yín gōu。

偶居

李冶

心远浮云知不还,心云并在有无间。xīn yuǎn fú yún zhī bù hái,xīn yún bìng zài yǒu wú jiān。
狂风何事相摇荡,吹向南山复北山。kuáng fēng hé shì xiāng yáo dàng,chuī xiàng nán shān fù běi shān。

明月夜留别

李冶

离人无语月无声,明月有光人有情。lí rén wú yǔ yuè wú shēng,míng yuè yǒu guāng rén yǒu qíng。
别后相思人似月,云间水上到层城。bié hòu xiāng sī rén shì yuè,yún jiān shuǐ shàng dào céng chéng。
1812