古诗词

江陵三梦其一

元稹

平生每相梦,不省两相知。píng shēng měi xiāng mèng,bù shěng liǎng xiāng zhī。
况乃幽明隔,梦魂徒尔为。kuàng nǎi yōu míng gé,mèng hún tú ěr wèi。
情知梦无益,非梦见何期。qíng zhī mèng wú yì,fēi mèng jiàn hé qī。
今夕亦何夕,梦君相见时。jīn xī yì hé xī,mèng jūn xiāng jiàn shí。
依稀旧妆服,晻淡昔容仪。yī xī jiù zhuāng fú,àn dàn xī róng yí。
不道间生死,但言将别离。bù dào jiān shēng sǐ,dàn yán jiāng bié lí。
分张碎针线,襵叠故屏帏。fēn zhāng suì zhēn xiàn,zhě dié gù píng wéi。
抚稚再三嘱,泪珠千万垂。fǔ zhì zài sān zhǔ,lèi zhū qiān wàn chuí。
嘱云唯此女,自叹总无儿。zhǔ yún wéi cǐ nǚ,zì tàn zǒng wú ér。
尚念娇且騃,未禁寒与饥。shàng niàn jiāo qiě ái,wèi jìn hán yǔ jī。
君复不憘事,奉身犹脱遗。jūn fù bù xǐ shì,fèng shēn yóu tuō yí。
况有官缚束,安能长顾私。kuàng yǒu guān fù shù,ān néng zhǎng gù sī。
他人生间别,婢仆多谩欺。tā rén shēng jiān bié,bì pū duō mán qī。
君在或有托,出门当付谁。jūn zài huò yǒu tuō,chū mén dāng fù shuí。
言罢泣幽噎,我亦涕淋漓。yán bà qì yōu yē,wǒ yì tì lín lí。
惊悲忽然寤,坐卧若狂痴。jīng bēi hū rán wù,zuò wò ruò kuáng chī。
月影半床黑,虫声幽草移。yuè yǐng bàn chuáng hēi,chóng shēng yōu cǎo yí。
心魂生次第,觉梦久自疑。xīn hún shēng cì dì,jué mèng jiǔ zì yí。
寂默深想像,泪下如流澌。jì mò shēn xiǎng xiàng,lèi xià rú liú sī。
百年永已诀,一梦何太悲。bǎi nián yǒng yǐ jué,yī mèng hé tài bēi。
悲君所娇女,弃置不我随。bēi jūn suǒ jiāo nǚ,qì zhì bù wǒ suí。
长安远于日,山川云间之。zhǎng ān yuǎn yú rì,shān chuān yún jiān zhī。
纵我生羽翼,网罗生絷维。zòng wǒ shēng yǔ yì,wǎng luó shēng zhí wéi。
今宵泪零落,半为生别滋。jīn xiāo lèi líng luò,bàn wèi shēng bié zī。
感君下泉魄,动我临川思。gǎn jūn xià quán pò,dòng wǒ lín chuān sī。
一水不可越,黄泉况无涯。yī shuǐ bù kě yuè,huáng quán kuàng wú yá。
此怀何由极,此梦何由追。cǐ huái hé yóu jí,cǐ mèng hé yóu zhuī。
坐见天欲曙,江风吟树枝。zuò jiàn tiān yù shǔ,jiāng fēng yín shù zhī。
元稹

元稹

元稹(779年-831年,或唐代宗大历十四年至文宗大和五年),字微之,别字威明,唐洛阳人(今河南洛阳)。父元宽,母郑氏。为北魏宗室鲜卑族拓跋部后裔,是什翼犍之十四世孙。早年和白居易共同提倡“新乐府”。世人常把他和白居易并称“元白”。 元稹的作品>>

猜您喜欢

梦成之

元稹

烛暗船风独梦惊,梦君频问向南行。zhú àn chuán fēng dú mèng jīng,mèng jūn pín wèn xiàng nán xíng。
觉来不语到明坐,一夜洞庭湖水声。jué lái bù yǔ dào míng zuò,yī yè dòng tíng hú shuǐ shēng。

哭小女降真

元稹

雨点轻沤风复惊,偶来何事去何情。yǔ diǎn qīng ōu fēng fù jīng,ǒu lái hé shì qù hé qíng。
浮生未到无生地,暂到人间又一生。fú shēng wèi dào wú shēng dì,zàn dào rén jiān yòu yī shēng。

哭女樊

元稹

秋天净绿月分明,何事巴猿不剩鸣。qiū tiān jìng lǜ yuè fēn míng,hé shì bā yuán bù shèng míng。
应是一声肠断去,不容啼到第三声。yīng shì yī shēng cháng duàn qù,bù róng tí dào dì sān shēng。

哭子十首

元稹

维鹈受刺因吾过,得马生灾念尔冤。wéi tí shòu cì yīn wú guò,dé mǎ shēng zāi niàn ěr yuān。
独在中庭倚闲树,乱蝉嘶噪欲黄昏。dú zài zhōng tíng yǐ xián shù,luàn chán sī zào yù huáng hūn。

哭子十首

元稹

才能辨别东西位,未解分明管带身。cái néng biàn bié dōng xī wèi,wèi jiě fēn míng guǎn dài shēn。
自食自眠犹未得,九重泉路托何人。zì shí zì mián yóu wèi dé,jiǔ zhòng quán lù tuō hé rén。

哭子十首

元稹

尔母溺情连夜哭,我身因事有时悲。ěr mǔ nì qíng lián yè kū,wǒ shēn yīn shì yǒu shí bēi。
钟声欲绝东方动,便是寻常上学时。zhōng shēng yù jué dōng fāng dòng,biàn shì xún cháng shàng xué shí。

哭子十首

元稹

莲花上品生真界,兜率天中离世途。lián huā shàng pǐn shēng zhēn jiè,dōu lǜ tiān zhōng lí shì tú。
彼此业缘多障碍,不知还得见儿无。bǐ cǐ yè yuán duō zhàng ài,bù zhī hái dé jiàn ér wú。

哭子十首

元稹

节量梨栗愁生疾,教示诗书望早成。jié liàng lí lì chóu shēng jí,jiào shì shī shū wàng zǎo chéng。
鞭扑校多怜校少,又缘遗恨哭三声。biān pū xiào duō lián xiào shǎo,yòu yuán yí hèn kū sān shēng。

哭子十首

元稹

深嗟尔更无兄弟,自叹予应绝子孙。shēn jiē ěr gèng wú xiōng dì,zì tàn yǔ yīng jué zi sūn。
寂寞讲堂基址在,何人车马入高门。jì mò jiǎng táng jī zhǐ zài,hé rén chē mǎ rù gāo mén。

哭子十首

元稹

往年鬓已同潘岳,垂老年教作邓攸。wǎng nián bìn yǐ tóng pān yuè,chuí lǎo nián jiào zuò dèng yōu。
烦恼数中除一事,自兹无复子孙忧。fán nǎo shù zhōng chú yī shì,zì zī wú fù zi sūn yōu。

哭子十首

元稹

长年苦境知何限,岂得因儿独丧明。zhǎng nián kǔ jìng zhī hé xiàn,qǐ dé yīn ér dú sàng míng。
消遣又来缘尔母,夜深和泪有经声。xiāo qiǎn yòu lái yuán ěr mǔ,yè shēn hé lèi yǒu jīng shēng。

哭子十首

元稹

乌生八子今无七,猿叫三声月正孤。wū shēng bā zi jīn wú qī,yuán jiào sān shēng yuè zhèng gū。
寂寞空堂天欲曙,拂帘双燕引新雏。jì mò kōng táng tiān yù shǔ,fú lián shuāng yàn yǐn xīn chú。

哭子十首

元稹

频频子落长江水,夜夜巢边旧处栖。pín pín zi luò zhǎng jiāng shuǐ,yè yè cháo biān jiù chù qī。
若是愁肠终不断,一年添得一声啼。ruò shì chóu cháng zhōng bù duàn,yī nián tiān dé yī shēng tí。

妻满月日相唁

元稹

十月辛勤一月悲,今朝相见泪淋漓。shí yuè xīn qín yī yuè bēi,jīn cháo xiāng jiàn lèi lín lí。
狂风落尽莫惆怅,犹胜因花压折枝。kuáng fēng luò jǐn mò chóu chàng,yóu shèng yīn huā yā zhé zhī。

杏园

元稹

浩浩长安车马尘,狂风吹送每年春。hào hào zhǎng ān chē mǎ chén,kuáng fēng chuī sòng měi nián chūn。
门前本是虚空界,何事栽花误世人。mén qián běn shì xū kōng jiè,hé shì zāi huā wù shì rén。