古诗词

酬郑从事四年九月宴望海亭次用旧韵

元稹

海亭树木何茏葱,寒光透坼秋玲珑。hǎi tíng shù mù hé lóng cōng,hán guāng tòu chè qiū líng lóng。
湖山四面争气色,旷望不与人间同。hú shān sì miàn zhēng qì sè,kuàng wàng bù yǔ rén jiān tóng。
一拳墺伏东武小,两山斗构秦望雄。yī quán ào fú dōng wǔ xiǎo,liǎng shān dòu gòu qín wàng xióng。
嵌空古墓失文种,突兀怪石疑防风。qiàn kōng gǔ mù shī wén zhǒng,tū wù guài shí yí fáng fēng。
舟船骈比有宗侣,水云滃泱无始终。zhōu chuán pián bǐ yǒu zōng lǚ,shuǐ yún wēng yāng wú shǐ zhōng。
雪花布遍稻陇白,日脚插入秋波红。xuě huā bù biàn dào lǒng bái,rì jiǎo chā rù qiū bō hóng。
兴馀望剧酒四坐,歌声舞艳烟霞中。xīng yú wàng jù jiǔ sì zuò,gē shēng wǔ yàn yān xiá zhōng。
酒酣从事歌送我,歌云此乐难再逢。jiǔ hān cóng shì gē sòng wǒ,gē yún cǐ lè nán zài féng。
良时年少犹健羡,使君况是头白翁。liáng shí nián shǎo yóu jiàn xiàn,shǐ jūn kuàng shì tóu bái wēng。
我闻此曲深叹息,唧唧不异秋草虫。wǒ wén cǐ qū shēn tàn xī,jī jī bù yì qiū cǎo chóng。
忆年十五学构厦,有意盖覆天下穷。yì nián shí wǔ xué gòu shà,yǒu yì gài fù tiān xià qióng。
安知四十虚富贵,朱紫束缚心志空。ān zhī sì shí xū fù guì,zhū zǐ shù fù xīn zhì kōng。
妆梳伎女上楼榭,止欲欢乐微茫躬。zhuāng shū jì nǚ shàng lóu xiè,zhǐ yù huān lè wēi máng gōng。
虽无趣尚慕贤圣,幸有心目知西东。suī wú qù shàng mù xián shèng,xìng yǒu xīn mù zhī xī dōng。
欲将滑甘柔藏府,已被郁噎冲喉咙。yù jiāng huá gān róu cáng fǔ,yǐ bèi yù yē chōng hóu lóng。
君今劝我酒太醉,醉语不复能冲融。jūn jīn quàn wǒ jiǔ tài zuì,zuì yǔ bù fù néng chōng róng。
劝君莫学虚富贵,不是贤人难变通。quàn jūn mò xué xū fù guì,bù shì xián rén nán biàn tōng。
元稹

元稹

元稹(779年-831年,或唐代宗大历十四年至文宗大和五年),字微之,别字威明,唐洛阳人(今河南洛阳)。父元宽,母郑氏。为北魏宗室鲜卑族拓跋部后裔,是什翼犍之十四世孙。早年和白居易共同提倡“新乐府”。世人常把他和白居易并称“元白”。 元稹的作品>>

猜您喜欢

梦成之

元稹

烛暗船风独梦惊,梦君频问向南行。zhú àn chuán fēng dú mèng jīng,mèng jūn pín wèn xiàng nán xíng。
觉来不语到明坐,一夜洞庭湖水声。jué lái bù yǔ dào míng zuò,yī yè dòng tíng hú shuǐ shēng。

哭小女降真

元稹

雨点轻沤风复惊,偶来何事去何情。yǔ diǎn qīng ōu fēng fù jīng,ǒu lái hé shì qù hé qíng。
浮生未到无生地,暂到人间又一生。fú shēng wèi dào wú shēng dì,zàn dào rén jiān yòu yī shēng。

哭女樊

元稹

秋天净绿月分明,何事巴猿不剩鸣。qiū tiān jìng lǜ yuè fēn míng,hé shì bā yuán bù shèng míng。
应是一声肠断去,不容啼到第三声。yīng shì yī shēng cháng duàn qù,bù róng tí dào dì sān shēng。

哭子十首

元稹

维鹈受刺因吾过,得马生灾念尔冤。wéi tí shòu cì yīn wú guò,dé mǎ shēng zāi niàn ěr yuān。
独在中庭倚闲树,乱蝉嘶噪欲黄昏。dú zài zhōng tíng yǐ xián shù,luàn chán sī zào yù huáng hūn。

哭子十首

元稹

才能辨别东西位,未解分明管带身。cái néng biàn bié dōng xī wèi,wèi jiě fēn míng guǎn dài shēn。
自食自眠犹未得,九重泉路托何人。zì shí zì mián yóu wèi dé,jiǔ zhòng quán lù tuō hé rén。

哭子十首

元稹

尔母溺情连夜哭,我身因事有时悲。ěr mǔ nì qíng lián yè kū,wǒ shēn yīn shì yǒu shí bēi。
钟声欲绝东方动,便是寻常上学时。zhōng shēng yù jué dōng fāng dòng,biàn shì xún cháng shàng xué shí。

哭子十首

元稹

莲花上品生真界,兜率天中离世途。lián huā shàng pǐn shēng zhēn jiè,dōu lǜ tiān zhōng lí shì tú。
彼此业缘多障碍,不知还得见儿无。bǐ cǐ yè yuán duō zhàng ài,bù zhī hái dé jiàn ér wú。

哭子十首

元稹

节量梨栗愁生疾,教示诗书望早成。jié liàng lí lì chóu shēng jí,jiào shì shī shū wàng zǎo chéng。
鞭扑校多怜校少,又缘遗恨哭三声。biān pū xiào duō lián xiào shǎo,yòu yuán yí hèn kū sān shēng。

哭子十首

元稹

深嗟尔更无兄弟,自叹予应绝子孙。shēn jiē ěr gèng wú xiōng dì,zì tàn yǔ yīng jué zi sūn。
寂寞讲堂基址在,何人车马入高门。jì mò jiǎng táng jī zhǐ zài,hé rén chē mǎ rù gāo mén。

哭子十首

元稹

往年鬓已同潘岳,垂老年教作邓攸。wǎng nián bìn yǐ tóng pān yuè,chuí lǎo nián jiào zuò dèng yōu。
烦恼数中除一事,自兹无复子孙忧。fán nǎo shù zhōng chú yī shì,zì zī wú fù zi sūn yōu。

哭子十首

元稹

长年苦境知何限,岂得因儿独丧明。zhǎng nián kǔ jìng zhī hé xiàn,qǐ dé yīn ér dú sàng míng。
消遣又来缘尔母,夜深和泪有经声。xiāo qiǎn yòu lái yuán ěr mǔ,yè shēn hé lèi yǒu jīng shēng。

哭子十首

元稹

乌生八子今无七,猿叫三声月正孤。wū shēng bā zi jīn wú qī,yuán jiào sān shēng yuè zhèng gū。
寂寞空堂天欲曙,拂帘双燕引新雏。jì mò kōng táng tiān yù shǔ,fú lián shuāng yàn yǐn xīn chú。

哭子十首

元稹

频频子落长江水,夜夜巢边旧处栖。pín pín zi luò zhǎng jiāng shuǐ,yè yè cháo biān jiù chù qī。
若是愁肠终不断,一年添得一声啼。ruò shì chóu cháng zhōng bù duàn,yī nián tiān dé yī shēng tí。

妻满月日相唁

元稹

十月辛勤一月悲,今朝相见泪淋漓。shí yuè xīn qín yī yuè bēi,jīn cháo xiāng jiàn lèi lín lí。
狂风落尽莫惆怅,犹胜因花压折枝。kuáng fēng luò jǐn mò chóu chàng,yóu shèng yīn huā yā zhé zhī。

杏园

元稹

浩浩长安车马尘,狂风吹送每年春。hào hào zhǎng ān chē mǎ chén,kuáng fēng chuī sòng měi nián chūn。
门前本是虚空界,何事栽花误世人。mén qián běn shì xū kōng jiè,hé shì zāi huā wù shì rén。