古诗词

怀素上人草书歌

王邕

衡阳双峡插天峻,青壁巉巉万馀仞。héng yáng shuāng xiá chā tiān jùn,qīng bì chán chán wàn yú rèn。
此中灵秀众所知,草书独有怀素奇。cǐ zhōng líng xiù zhòng suǒ zhī,cǎo shū dú yǒu huái sù qí。
怀素身长五尺四,嚼汤诵咒吁可畏。huái sù shēn zhǎng wǔ chǐ sì,jué tāng sòng zhòu xū kě wèi。
铜瓶锡杖倚闲庭,斑管秋毫多逸意。tóng píng xī zhàng yǐ xián tíng,bān guǎn qiū háo duō yì yì。
或粉壁,或彩笺,蒲葵绢素何相鲜。huò fěn bì,huò cǎi jiān,pú kuí juàn sù hé xiāng xiān。
忽作风驰如电掣,更点飞花兼散雪。hū zuò fēng chí rú diàn chè,gèng diǎn fēi huā jiān sàn xuě。
寒猿饮水撼枯藤,壮士拔山伸劲铁。hán yuán yǐn shuǐ hàn kū téng,zhuàng shì bá shān shēn jìn tiě。
君不见张芝昔日称独贤,君不见近日张旭为老颠。jūn bù jiàn zhāng zhī xī rì chēng dú xián,jūn bù jiàn jìn rì zhāng xù wèi lǎo diān。
二公绝艺人所惜,怀素传之得真迹。èr gōng jué yì rén suǒ xī,huái sù chuán zhī dé zhēn jì。
峥嵘蹙出海上山,突兀状成湖畔石。zhēng róng cù chū hǎi shàng shān,tū wù zhuàng chéng hú pàn shí。
一纵又一横,一欹又一倾。yī zòng yòu yī héng,yī yī yòu yī qīng。
临江不羡飞帆势,下笔长为骤雨声。lín jiāng bù xiàn fēi fān shì,xià bǐ zhǎng wèi zhòu yǔ shēng。
我牧此州喜相识,又见草书多慧力。wǒ mù cǐ zhōu xǐ xiāng shí,yòu jiàn cǎo shū duō huì lì。
怀素怀素不可得,开卷临池转相忆。huái sù huái sù bù kě dé,kāi juǎn lín chí zhuǎn xiāng yì。

王邕

唐太原人。玄宗天宝十载登进士第,与钱起为同年。代宗大历初,任永州刺史,曾作诗赠草书僧怀素。官至金部郎中。善诗赋,与元结、戴叔伦等亦有过从。 王邕的作品>>

猜您喜欢

湘灵鼓瑟

王邕

宝瑟和琴韵,灵妃应乐章。bǎo sè hé qín yùn,líng fēi yīng lè zhāng。
依稀闻促柱,仿佛梦新妆。yī xī wén cù zhù,fǎng fú mèng xīn zhuāng。
波外声初发,风前曲正长。bō wài shēng chū fā,fēng qián qū zhèng zhǎng。
凄清和万籁,断续绕三湘。qī qīng hé wàn lài,duàn xù rào sān xiāng。
转觉云山迥,空怀杜若芳。zhuǎn jué yún shān jiǒng,kōng huái dù ruò fāng。
诚能传此意,雅奏在宫商。chéng néng chuán cǐ yì,yǎ zòu zài gōng shāng。