古诗词

衰松

孟郊

近世交道衰,青松落颜色。jìn shì jiāo dào shuāi,qīng sōng luò yán sè。
人心忌孤直,木性随改易。rén xīn jì gū zhí,mù xìng suí gǎi yì。
既摧栖日干,未展擎天力。jì cuī qī rì gàn,wèi zhǎn qíng tiān lì。
终是君子材,还思君子识。zhōng shì jūn zi cái,hái sī jūn zi shí。
孟郊

孟郊

孟郊,(751~814),唐代诗人。字东野。汉族,湖州武康(今浙江德清)人,祖籍平昌(今山东临邑东北),先世居洛阳(今属河南)。唐代著名诗人。现存诗歌500多首,以短篇的五言古诗最多,代表作有《游子吟》。有“诗囚”之称,又与贾岛齐名,人称“郊寒岛瘦”。元和九年,在阌乡(今河南灵宝)因病去世。张籍私谥为贞曜先生。 孟郊的作品>>

猜您喜欢

杏殇

孟郊

儿生月不明,儿死月始光。ér shēng yuè bù míng,ér sǐ yuè shǐ guāng。
儿月两相夺,儿命果不长。ér yuè liǎng xiāng duó,ér mìng guǒ bù zhǎng。
如何此英英,亦为吊苍苍。rú hé cǐ yīng yīng,yì wèi diào cāng cāng。
甘为堕地尘,不为末世芳。gān wèi duò dì chén,bù wèi mò shì fāng。

杏殇

孟郊

踏地恐土痛,损彼芳树根。tà dì kǒng tǔ tòng,sǔn bǐ fāng shù gēn。
此诚天不知,剪弃我子孙。cǐ chéng tiān bù zhī,jiǎn qì wǒ zi sūn。
垂枝有千落,芳命无一存。chuí zhī yǒu qiān luò,fāng mìng wú yī cún。
谁谓生人家,春色不入门。shuí wèi shēng rén jiā,chūn sè bù rù mén。

杏殇

孟郊

冽冽霜杀春,枝枝疑纤刀。liè liè shuāng shā chūn,zhī zhī yí xiān dāo。
木心既零落,山窍空呼号。mù xīn jì líng luò,shān qiào kōng hū hào。
班班落地英,点点如明膏。bān bān luò dì yīng,diǎn diǎn rú míng gāo。
始知天地间,万物皆不牢。shǐ zhī tiān dì jiān,wàn wù jiē bù láo。

杏殇

孟郊

哭此不成春,泪痕三四斑。kū cǐ bù chéng chūn,lèi hén sān sì bān。
失芳蝶既狂,失子老亦孱。shī fāng dié jì kuáng,shī zi lǎo yì càn。
且无生生力,自有死死颜。qiě wú shēng shēng lì,zì yǒu sǐ sǐ yán。
灵凤不衔诉,谁为扣天关。líng fèng bù xián sù,shuí wèi kòu tiān guān。

杏殇

孟郊

此儿自见灾,花发多不谐。cǐ ér zì jiàn zāi,huā fā duō bù xié。
穷老收碎心,永夜抱破怀。qióng lǎo shōu suì xīn,yǒng yè bào pò huái。
声死更何言,意死不必喈。shēng sǐ gèng hé yán,yì sǐ bù bì jiē。
病叟无子孙,独立犹束柴。bìng sǒu wú zi sūn,dú lì yóu shù chái。

杏殇

孟郊

霜似败红芳,剪啄十数双。shuāng shì bài hóng fāng,jiǎn zhuó shí shù shuāng。
参差呻细风,噞喁沸浅江。cān chà shēn xì fēng,yǎn yóng fèi qiǎn jiāng。
泣凝不可消,恨壮难自降。qì níng bù kě xiāo,hèn zhuàng nán zì jiàng。
空遗旧日影,怨彼小书窗。kōng yí jiù rì yǐng,yuàn bǐ xiǎo shū chuāng。

吊江南老家人春梅

孟郊

念尔筋力尽,违我衣食恩。niàn ěr jīn lì jǐn,wéi wǒ yī shí ēn。
奈何粗犷儿,生鞭见死痕。nài hé cū guǎng ér,shēng biān jiàn sǐ hén。
旧使常以礼,新怨将谁吞。jiù shǐ cháng yǐ lǐ,xīn yuàn jiāng shuí tūn。
胡为乎泥中,消歇教义源。hú wèi hū ní zhōng,xiāo xiē jiào yì yuán。

哭李丹员外并寄杜中丞

孟郊

生死方知交态存,忍将齰牙报幽魂。shēng sǐ fāng zhī jiāo tài cún,rěn jiāng zé yá bào yōu hún。
十年同在平原客,更遣何人哭寝门。shí nián tóng zài píng yuán kè,gèng qiǎn hé rén kū qǐn mén。

哭刘言史

孟郊

诗人业孤峭,饿死良已多。shī rén yè gū qiào,è sǐ liáng yǐ duō。
相悲与相笑,累累其奈何。xiāng bēi yǔ xiāng xiào,lèi lèi qí nài hé。
精异刘言史,诗肠倾珠河。jīng yì liú yán shǐ,shī cháng qīng zhū hé。
取次抱置之,飞过东溟波。qǔ cì bào zhì zhī,fēi guò dōng míng bō。
可惜大国谣,飘为四夷歌。kě xī dà guó yáo,piāo wèi sì yí gē。
常于众中会,颜色两切磋。cháng yú zhòng zhōng huì,yán sè liǎng qiè cuō。
今日果成死,葬襄之洛河。jīn rì guǒ chéng sǐ,zàng xiāng zhī luò hé。
洛岸远相吊,洒泪双滂沱。luò àn yuǎn xiāng diào,sǎ lèi shuāng pāng tuó。

吊卢殷

孟郊

诗人多清峭,饿死抱空山。shī rén duō qīng qiào,è sǐ bào kōng shān。
白云既无主,飞出意等闲。bái yún jì wú zhǔ,fēi chū yì děng xián。
久病床席尸,护丧童仆孱。jiǔ bìng chuáng xí shī,hù sàng tóng pū càn。
故书穷鼠啮,狼藉一室间。gù shū qióng shǔ niè,láng jí yī shì jiān。
君归新鬼乡,我面古玉颜。jūn guī xīn guǐ xiāng,wǒ miàn gǔ yù yán。
羞见入地时,无人叫追攀。xiū jiàn rù dì shí,wú rén jiào zhuī pān。
百泉空相吊,日久哀潺潺。bǎi quán kōng xiāng diào,rì jiǔ āi chán chán。

吊卢殷

孟郊

唧唧复唧唧,千古一月色。jī jī fù jī jī,qiān gǔ yī yuè sè。
新新复新新,千古一花春。xīn xīn fù xīn xīn,qiān gǔ yī huā chūn。
邙风噫孟郊,嵩秋葬卢殷。máng fēng yī mèng jiāo,sōng qiū zàng lú yīn。
北邙前后客,相吊为埃尘。běi máng qián hòu kè,xiāng diào wèi āi chén。
北邙棘针草,泪根生苦辛。běi máng jí zhēn cǎo,lèi gēn shēng kǔ xīn。
烟火不自暖,筋力早已贫。yān huǒ bù zì nuǎn,jīn lì zǎo yǐ pín。
幽荐一杯泣,泻之清洛滨。yōu jiàn yī bēi qì,xiè zhī qīng luò bīn。
添为断肠声,愁杀长别人。tiān wèi duàn cháng shēng,chóu shā zhǎng bié rén。

吊卢殷

孟郊

棘针风相号,破碎诸苦哀。jí zhēn fēng xiāng hào,pò suì zhū kǔ āi。
苦哀不可闻,掩耳亦入来。kǔ āi bù kě wén,yǎn ěr yì rù lái。
哭弦多煎声,恨涕有馀摧。kū xián duō jiān shēng,hèn tì yǒu yú cuī。
噫贫气已焚,噫死心更灰。yī pín qì yǐ fén,yī sǐ xīn gèng huī。
梦世浮闪闪,泪波深洄洄。mèng shì fú shǎn shǎn,lèi bō shēn huí huí。
薤歌一以去,蒿闭不复开。xiè gē yī yǐ qù,hāo bì bù fù kāi。

吊卢殷

孟郊

登封草木深,登封道路微。dēng fēng cǎo mù shēn,dēng fēng dào lù wēi。
日月不与光,莓苔空生衣。rì yuè bù yǔ guāng,méi tái kōng shēng yī。
可怜无子翁,蚍蜉缘病肌。kě lián wú zi wēng,pí fú yuán bìng jī。
挛卧岁时长,涟涟但幽噫。luán wò suì shí zhǎng,lián lián dàn yōu yī。
幽噫虎豹闻,此外相访稀。yōu yī hǔ bào wén,cǐ wài xiāng fǎng xī。
至亲唯有诗,抱心死有归。zhì qīn wéi yǒu shī,bào xīn sǐ yǒu guī。
河南韩先生,后君作因依。hé nán hán xiān shēng,hòu jūn zuò yīn yī。
磨一片嵌岩,书千古光辉。mó yī piàn qiàn yán,shū qiān gǔ guāng huī。

吊卢殷

孟郊

贤人无计较,生苦死徒夸。xián rén wú jì jiào,shēng kǔ sǐ tú kuā。
佗名润子孙,君名润泥沙。tuó míng rùn zi sūn,jūn míng rùn ní shā。
可惜千首文,闪如一朝花。kě xī qiān shǒu wén,shǎn rú yī cháo huā。
零落难苦言,起坐空惊嗟。líng luò nán kǔ yán,qǐ zuò kōng jīng jiē。

吊卢殷

孟郊

耳闻陋巷生,眼见鲁山君。ěr wén lòu xiàng shēng,yǎn jiàn lǔ shān jūn。
饿死始有名,饿名高氛氲。è sǐ shǐ yǒu míng,è míng gāo fēn yūn。
戆叟老壮气,感之为忧云。gàng sǒu lǎo zhuàng qì,gǎn zhī wèi yōu yún。
所忧唯一泣,古今相纷纷。suǒ yōu wéi yī qì,gǔ jīn xiāng fēn fēn。
平生与君说,逮此俱云云。píng shēng yǔ jūn shuō,dǎi cǐ jù yún yún。