古诗词

衰松

孟郊

近世交道衰,青松落颜色。jìn shì jiāo dào shuāi,qīng sōng luò yán sè。
人心忌孤直,木性随改易。rén xīn jì gū zhí,mù xìng suí gǎi yì。
既摧栖日干,未展擎天力。jì cuī qī rì gàn,wèi zhǎn qíng tiān lì。
终是君子材,还思君子识。zhōng shì jūn zi cái,hái sī jūn zi shí。
孟郊

孟郊

孟郊,(751~814),唐代诗人。字东野。汉族,湖州武康(今浙江德清)人,祖籍平昌(今山东临邑东北),先世居洛阳(今属河南)。唐代著名诗人。现存诗歌500多首,以短篇的五言古诗最多,代表作有《游子吟》。有“诗囚”之称,又与贾岛齐名,人称“郊寒岛瘦”。元和九年,在阌乡(今河南灵宝)因病去世。张籍私谥为贞曜先生。 孟郊的作品>>

猜您喜欢

吊卢殷

孟郊

初识漆鬓发,争为新文章。chū shí qī bìn fā,zhēng wèi xīn wén zhāng。
夜踏明月桥,店饮吾曹床。yè tà míng yuè qiáo,diàn yǐn wú cáo chuáng。
醉啜二杯酿,名郁一县香。zuì chuài èr bēi niàng,míng yù yī xiàn xiāng。
寺中摘梅花,园里剪浮芳。sì zhōng zhāi méi huā,yuán lǐ jiǎn fú fāng。
高嗜绿蔬羹,意轻肥腻羊。gāo shì lǜ shū gēng,yì qīng féi nì yáng。
吟哦无滓韵,言语多古肠。yín ó wú zǐ yùn,yán yǔ duō gǔ cháng。
白首忽然至,盛年如偷将。bái shǒu hū rán zhì,shèng nián rú tōu jiāng。
清浊俱莫追,何须骂沧浪。qīng zhuó jù mò zhuī,hé xū mà cāng làng。

吊卢殷

孟郊

前贤多哭酒,哭酒免哭心。qián xián duō kū jiǔ,kū jiǔ miǎn kū xīn。
后贤试衔之,哀至无不深。hòu xián shì xián zhī,āi zhì wú bù shēn。
少年哭酒时,白发亦已侵。shǎo nián kū jiǔ shí,bái fā yì yǐ qīn。
老年哭酒时,声韵随生沈。lǎo nián kū jiǔ shí,shēng yùn suí shēng shěn。
寄言哭酒宾,勿作登封音。jì yán kū jiǔ bīn,wù zuò dēng fēng yīn。
登封徒放声,天地竟难寻。dēng fēng tú fàng shēng,tiān dì jìng nán xún。

吊卢殷

孟郊

同人少相哭,异类多相号。tóng rén shǎo xiāng kū,yì lèi duō xiāng hào。
始知禽兽痴,却至天然高。shǐ zhī qín shòu chī,què zhì tiān rán gāo。
非子病无泪,非父念莫劳。fēi zi bìng wú lèi,fēi fù niàn mò láo。
如何裁亲疏,用礼如用刀。rú hé cái qīn shū,yòng lǐ rú yòng dāo。
孤丧鲜匍匐,闭哀抱郁陶。gū sàng xiān pú fú,bì āi bào yù táo。
烦他手中葬,诚信焉能褒。fán tā shǒu zhōng zàng,chéng xìn yān néng bāo。
嗟嗟无子翁,死弃如脱毛。jiē jiē wú zi wēng,sǐ qì rú tuō máo。

吊卢殷

孟郊

圣人哭贤人,骨化气为星。shèng rén kū xián rén,gǔ huà qì wèi xīng。
文章飞上天,列宿增晶荧。wén zhāng fēi shàng tiān,liè sù zēng jīng yíng。
前古文可数,今人文亦灵。qián gǔ wén kě shù,jīn rén wén yì líng。
高名称谪仙,升降曾莫停。gāo míng chēng zhé xiān,shēng jiàng céng mò tíng。
有文死更香,无文生亦腥。yǒu wén sǐ gèng xiāng,wú wén shēng yì xīng。
为君铿好辞,永传作谧宁。wèi jūn kēng hǎo cí,yǒng chuán zuò mì níng。

游子行

孟郊

萱草生堂阶,游子行天涯。xuān cǎo shēng táng jiē,yóu zi xíng tiān yá。
慈亲倚门望,不见萱草花。cí qīn yǐ mén wàng,bù jiàn xuān cǎo huā。

遣兴联句

孟郊

我心随月光,写君庭中央。wǒ xīn suí yuè guāng,xiě jūn tíng zhōng yāng。
月光有时晦,我心安所忘。yuè guāng yǒu shí huì,wǒ xīn ān suǒ wàng。
常恐金石契,断为相思肠。cháng kǒng jīn shí qì,duàn wèi xiāng sī cháng。
平生无百岁,岐路有四方。píng shēng wú bǎi suì,qí lù yǒu sì fāng。
四方各异俗,适异非所将。sì fāng gè yì sú,shì yì fēi suǒ jiāng。
驽蹄顾挫秣,逸翮遗稻粱。nú tí gù cuò mò,yì hé yí dào liáng。
时危抱独沈,道泰怀同翔。shí wēi bào dú shěn,dào tài huái tóng xiáng。
独居久寂默,相顾聊慨慷。dú jū jiǔ jì mò,xiāng gù liáo kǎi kāng。
慨慷丈夫志,可以曜锋铓。kǎi kāng zhàng fū zhì,kě yǐ yào fēng máng。
蘧宁知卷舒,孔颜识行藏。qú níng zhī juǎn shū,kǒng yán shí xíng cáng。
殷鉴谅不远,佩兰永芬芳。yīn jiàn liàng bù yuǎn,pèi lán yǒng fēn fāng。
苟无夫子听,谁使知音扬。gǒu wú fū zi tīng,shuí shǐ zhī yīn yáng。

赠剑客李园联句

孟郊

天地有灵术,得之者惟君。tiān dì yǒu líng shù,dé zhī zhě wéi jūn。
筑炉地区外,积火烧氛氲。zhù lú dì qū wài,jī huǒ shāo fēn yūn。
照海铄幽怪,满空歊异氛。zhào hǎi shuò yōu guài,mǎn kōng xiāo yì fēn。
山磨电奕奕,水淬龙蝹蝹。shān mó diàn yì yì,shuǐ cuì lóng yūn yūn。
太一装以宝,列仙篆其文。tài yī zhuāng yǐ bǎo,liè xiān zhuàn qí wén。
可用慑百神,岂惟壮三军。kě yòng shè bǎi shén,qǐ wéi zhuàng sān jūn。
有时幽匣吟,忽似深潭闻。yǒu shí yōu xiá yín,hū shì shēn tán wén。
风胡久已死,此剑将谁分。fēng hú jiǔ yǐ sǐ,cǐ jiàn jiāng shuí fēn。
行当献天子,然后致殊勋。xíng dāng xiàn tiān zi,rán hòu zhì shū xūn。
岂知丰城下,空有斗间云。qǐ zhī fēng chéng xià,kōng yǒu dòu jiān yún。

鼓吹曲辞巫山高二首

孟郊

巴山上峡重复重,阳台碧峭十二峰。bā shān shàng xiá zhòng fù zhòng,yáng tái bì qiào shí èr fēng。
荆王猎时逢暮雨,夜卧高丘梦神女。jīng wáng liè shí féng mù yǔ,yè wò gāo qiū mèng shén nǚ。
轻红流烟湿艳姿,行云飞去明星稀。qīng hóng liú yān shī yàn zī,xíng yún fēi qù míng xīng xī。
目极魂断望不见,猿啼三声泪沾衣。mù jí hún duàn wàng bù jiàn,yuán tí sān shēng lèi zhān yī。

鼓吹曲辞巫山高二首

孟郊

见尽数万里,不闻三声猿。jiàn jǐn shù wàn lǐ,bù wén sān shēng yuán。
但飞萧萧雨,中有亭亭魂。dàn fēi xiāo xiāo yǔ,zhōng yǒu tíng tíng hún。
千载楚王恨,遗文宋玉言。qiān zài chǔ wáng hèn,yí wén sòng yù yán。
至今晴明天,云结深闺门。zhì jīn qíng míng tiān,yún jié shēn guī mén。

鼓吹曲辞有所思

孟郊

桔槔烽火昼不灭,客路迢迢信难越。jú gāo fēng huǒ zhòu bù miè,kè lù tiáo tiáo xìn nán yuè。
古镇刀攒万片霜,寒江浪起千堆雪。gǔ zhèn dāo zǎn wàn piàn shuāng,hán jiāng làng qǐ qiān duī xuě。
此时西去定如何,空使南心远凄切。cǐ shí xī qù dìng rú hé,kōng shǐ nán xīn yuǎn qī qiè。

横吹曲辞长安道

孟郊

胡风激秦树,贱子风中泣。hú fēng jī qín shù,jiàn zi fēng zhōng qì。
家家朱门开,得见不可入。jiā jiā zhū mén kāi,dé jiàn bù kě rù。
长安十二衢,投树鸟亦急。zhǎng ān shí èr qú,tóu shù niǎo yì jí。
高阁何人家?笙簧正喧吸。gāo gé hé rén jiā?shēng huáng zhèng xuān xī。

相和歌辞怨诗

孟郊

试妾与君泪,两处滴池水。shì qiè yǔ jūn lèi,liǎng chù dī chí shuǐ。
看取芙蓉花,今年为谁死。kàn qǔ fú róng huā,jīn nián wèi shuí sǐ。

相和歌辞杂怨三首

孟郊

夭桃花清晨,游女红粉新。yāo táo huā qīng chén,yóu nǚ hóng fěn xīn。
夭桃花薄暮,游女红粉故。yāo táo huā báo mù,yóu nǚ hóng fěn gù。
树有百年花,人无一定颜。shù yǒu bǎi nián huā,rén wú yī dìng yán。
花送人老尽,人悲花自闲。huā sòng rén lǎo jǐn,rén bēi huā zì xián。

相和歌辞杂怨三首

孟郊

忆人莫至悲,至悲空自衰。yì rén mò zhì bēi,zhì bēi kōng zì shuāi。
寄人莫剪衣,剪衣未必归。jì rén mò jiǎn yī,jiǎn yī wèi bì guī。
朝为双蒂花,暮为四散飞。cháo wèi shuāng dì huā,mù wèi sì sàn fēi。
花落却绕树,游子不顾期。huā luò què rào shù,yóu zi bù gù qī。

杂曲歌辞出门行二首

孟郊

长河悠悠去无极,百龄同此可叹息。zhǎng hé yōu yōu qù wú jí,bǎi líng tóng cǐ kě tàn xī。
秋风白露沾人衣,壮心凋落夺颜色。qiū fēng bái lù zhān rén yī,zhuàng xīn diāo luò duó yán sè。
少年出门将诉谁,川无梁兮路无岐。shǎo nián chū mén jiāng sù shuí,chuān wú liáng xī lù wú qí。
一闻陌上苦寒奏,使我伫立惊且悲。yī wén mò shàng kǔ hán zòu,shǐ wǒ zhù lì jīng qiě bēi。
君今得意厌粱肉,岂复念我贫贱时。jūn jīn dé yì yàn liáng ròu,qǐ fù niàn wǒ pín jiàn shí。