古诗词

教坊歌儿

孟郊

十岁小小儿,能歌得朝天。shí suì xiǎo xiǎo ér,néng gē dé cháo tiān。
六十孤老人,能诗独临川。liù shí gū lǎo rén,néng shī dú lín chuān。
去年西京寺,众伶集讲筵。qù nián xī jīng sì,zhòng líng jí jiǎng yán。
能嘶竹枝词,供养绳床禅。néng sī zhú zhī cí,gōng yǎng shéng chuáng chán。
能诗不如歌,怅望三百篇。néng shī bù rú gē,chàng wàng sān bǎi piān。
孟郊

孟郊

孟郊,(751~814),唐代诗人。字东野。汉族,湖州武康(今浙江德清)人,祖籍平昌(今山东临邑东北),先世居洛阳(今属河南)。唐代著名诗人。现存诗歌500多首,以短篇的五言古诗最多,代表作有《游子吟》。有“诗囚”之称,又与贾岛齐名,人称“郊寒岛瘦”。元和九年,在阌乡(今河南灵宝)因病去世。张籍私谥为贞曜先生。 孟郊的作品>>

猜您喜欢

吊李元宾坟

孟郊

晓上荒凉原,吊彼寂寥魂。xiǎo shàng huāng liáng yuán,diào bǐ jì liáo hún。
眼咽此时泪,耳悽在日言。yǎn yàn cǐ shí lèi,ěr qī zài rì yán。
冥冥千万年,坟锁孤松根。míng míng qiān wàn nián,fén suǒ gū sōng gēn。

览崔爽遗文因纾幽怀

孟郊

堕泪数首文,悲结千里坟。duò lèi shù shǒu wén,bēi jié qiān lǐ fén。
苍旻且留我,白日空遗君。cāng mín qiě liú wǒ,bái rì kōng yí jūn。
仙鹤未巢月,衰凤先坠云。xiān hè wèi cháo yuè,shuāi fèng xiān zhuì yún。
清风独起时,旧语如再闻。qīng fēng dú qǐ shí,jiù yǔ rú zài wén。
瑶草罢葳蕤,桂花休氛氲。yáo cǎo bà wēi ruí,guì huā xiū fēn yūn。
万物与我心,相感吴江濆。wàn wù yǔ wǒ xīn,xiāng gǎn wú jiāng fén。

峡哀

孟郊

昔多相与笑,今谁相与哀。xī duō xiāng yǔ xiào,jīn shuí xiāng yǔ āi。
峡哀哭幽魂,噭噭风吹来。xiá āi kū yōu hún,jiào jiào fēng chuī lái。
堕魄抱空月,出没难自裁。duò pò bào kōng yuè,chū méi nán zì cái。
齑粉一闪间,春涛百丈雷。jī fěn yī shǎn jiān,chūn tāo bǎi zhàng léi。
峡水声不平,碧沲牵清洄。xiá shuǐ shēng bù píng,bì tuó qiān qīng huí。
沙棱箭箭急,波齿龂龂开。shā léng jiàn jiàn jí,bō chǐ yín yín kāi。
呀彼无底吮,待此不测灾。ya bǐ wú dǐ shǔn,dài cǐ bù cè zāi。
谷号相喷激,石怒争旋回。gǔ hào xiāng pēn jī,shí nù zhēng xuán huí。
古醉有复乡,今缧多为能。gǔ zuì yǒu fù xiāng,jīn léi duō wèi néng。
字孤徒仿佛,衔雪犹惊猜。zì gū tú fǎng fú,xián xuě yóu jīng cāi。
薄俗少直肠,交结须横财。báo sú shǎo zhí cháng,jiāo jié xū héng cái。
黄金买相吊,幽泣无馀漼。huáng jīn mǎi xiāng diào,yōu qì wú yú cuǐ。
我有古心意,为君空摧颓。wǒ yǒu gǔ xīn yì,wèi jūn kōng cuī tuí。

峡哀

孟郊

上天下天水,出地入地舟。shàng tiān xià tiān shuǐ,chū dì rù dì zhōu。
石剑相劈斫,石波怒蛟虬。shí jiàn xiāng pī zhuó,shí bō nù jiāo qiú。
花木叠宿春,风飙凝古秋。huā mù dié sù chūn,fēng biāo níng gǔ qiū。
幽怪窟穴语,飞闻肸蚃流。yōu guài kū xué yǔ,fēi wén xī xiǎng liú。
沈哀日已深,衔诉将何求。shěn āi rì yǐ shēn,xián sù jiāng hé qiú。

峡哀

孟郊

三峡一线天,三峡万绳泉。sān xiá yī xiàn tiān,sān xiá wàn shéng quán。
上仄碎日月,下掣狂漪涟。shàng zè suì rì yuè,xià chè kuáng yī lián。
破魂一两点,凝幽数百年。pò hún yī liǎng diǎn,níng yōu shù bǎi nián。
峡晖不停午,峡险多饥涎。xiá huī bù tíng wǔ,xiá xiǎn duō jī xián。
树根锁枯棺,孤骨袅袅悬。shù gēn suǒ kū guān,gū gǔ niǎo niǎo xuán。
树枝哭霜栖,哀韵杳杳鲜。shù zhī kū shuāng qī,āi yùn yǎo yǎo xiān。
逐客零落肠,到此汤火煎。zhú kè líng luò cháng,dào cǐ tāng huǒ jiān。
性命如纺绩,道路随索缘。xìng mìng rú fǎng jì,dào lù suí suǒ yuán。
奠泪吊波灵,波灵将闪然。diàn lèi diào bō líng,bō líng jiāng shǎn rán。

峡哀

孟郊

峡乱鸣清磬,产石为鲜鳞。xiá luàn míng qīng qìng,chǎn shí wèi xiān lín。
喷为腥雨涎,吹作黑井身。pēn wèi xīng yǔ xián,chuī zuò hēi jǐng shēn。
怪光闪众异,饿剑唯待人。guài guāng shǎn zhòng yì,è jiàn wéi dài rén。
老肠未曾饱,古齿崭岩嗔。lǎo cháng wèi céng bǎo,gǔ chǐ zhǎn yán chēn。
嚼齿三峡泉,三峡声龂龂。jué chǐ sān xiá quán,sān xiá shēng yín yín。

峡哀

孟郊

峡螭老解语,百丈潭底闻。xiá chī lǎo jiě yǔ,bǎi zhàng tán dǐ wén。
毒波为计校,饮血养子孙。dú bō wèi jì xiào,yǐn xuè yǎng zi sūn。
既非皋陶吏,空食沈狱魂。jì fēi gāo táo lì,kōng shí shěn yù hún。
潜怪何幽幽,魄说徒云云。qián guài hé yōu yōu,pò shuō tú yún yún。
峡听哀哭泉,峡吊鳏寡猿。xiá tīng āi kū quán,xiá diào guān guǎ yuán。
峡声非人声,剑水相劈翻。xiá shēng fēi rén shēng,jiàn shuǐ xiāng pī fān。
斯谁士诸谢,奏此沉苦言。sī shuí shì zhū xiè,zòu cǐ chén kǔ yán。

峡哀

孟郊

谗人峡虬心,渴罪呀然浔。chán rén xiá qiú xīn,kě zuì ya rán xún。
所食无直肠,所语饶枭音。suǒ shí wú zhí cháng,suǒ yǔ ráo xiāo yīn。
石齿嚼百泉,石风号千琴。shí chǐ jué bǎi quán,shí fēng hào qiān qín。
幽哀莫能远,分雪何由寻。yōu āi mò néng yuǎn,fēn xuě hé yóu xún。
月魄高卓卓,峡窟清沉沉。yuè pò gāo zhuó zhuó,xiá kū qīng chén chén。
衔诉何时明,抱痛已不禁。xián sù hé shí míng,bào tòng yǐ bù jìn。
犀飞空波涛,裂石千嵚岑。xī fēi kōng bō tāo,liè shí qiān qīn cén。

峡哀

孟郊

峡棱剸日月,日月多摧辉。xiá léng tuán rì yuè,rì yuè duō cuī huī。
物皆斜仄生,鸟亦斜仄飞。wù jiē xié zè shēng,niǎo yì xié zè fēi。
潜石齿相锁,沉魂招莫归。qián shí chǐ xiāng suǒ,chén hún zhāo mò guī。
恍惚清泉甲,斑斓碧石衣。huǎng hū qīng quán jiǎ,bān lán bì shí yī。
饿咽潺湲号,涎似泓浤肥。è yàn chán yuán hào,xián shì hóng hóng féi。
峡青不可游,腥草生微微。xiá qīng bù kě yóu,xīng cǎo shēng wēi wēi。

峡哀

孟郊

峡景滑易堕,峡花怪非春。xiá jǐng huá yì duò,xiá huā guài fēi chūn。
红光根潜涎,碧雨飞沃津。hóng guāng gēn qián xián,bì yǔ fēi wò jīn。
巴谷蛟螭心,巴乡魍魉亲。bā gǔ jiāo chī xīn,bā xiāng wǎng liǎng qīn。
啖生不问贤,至死独养身。dàn shēng bù wèn xián,zhì sǐ dú yǎng shēn。
腥语信者谁,拗歌欢非真。xīng yǔ xìn zhě shuí,ǎo gē huān fēi zhēn。
仄田无异稼,毒水多狞鳞。zè tián wú yì jià,dú shuǐ duō níng lín。
异类不可友,峡哀哀难伸。yì lèi bù kě yǒu,xiá āi āi nán shēn。

峡哀

孟郊

峡水剑戟狞,峡舟霹雳翔。xiá shuǐ jiàn jǐ níng,xiá zhōu pī lì xiáng。
因依虺蜴手,起坐风雨忙。yīn yī huī yì shǒu,qǐ zuò fēng yǔ máng。
峡旅多窜官,峡氓多非良。xiá lǚ duō cuàn guān,xiá máng duō fēi liáng。
滑心不可求,滑习积已长。huá xīn bù kě qiú,huá xí jī yǐ zhǎng。
漠漠涎雾起,龂龂涎水光。mò mò xián wù qǐ,yín yín xián shuǐ guāng。
渴贤如之何,忽在水中央。kě xián rú zhī hé,hū zài shuǐ zhōng yāng。

峡哀

孟郊

枭鸱作人语,蛟虬吸水波。xiāo chī zuò rén yǔ,jiāo qiú xī shuǐ bō。
能于白日间,谄欲晴风和。néng yú bái rì jiān,chǎn yù qíng fēng hé。
骇智蹶众命,蕴腥布深萝。hài zhì jué zhòng mìng,yùn xīng bù shēn luó。
齿泉无底贫,锯涎在处多。chǐ quán wú dǐ pín,jù xián zài chù duō。
仄树鸟不巢,踔?猿相过。zè shù niǎo bù cháo,chuō yuán xiāng guò。
峡哀不可听,峡怨其奈何。xiá āi bù kě tīng,xiá yuàn qí nài hé。

杏殇

孟郊

冻手莫弄珠,弄珠珠易飞。dòng shǒu mò nòng zhū,nòng zhū zhū yì fēi。
惊霜莫剪春,剪春无光辉。jīng shuāng mò jiǎn chūn,jiǎn chūn wú guāng huī。
零落小花乳,斓斑昔婴衣。líng luò xiǎo huā rǔ,lán bān xī yīng yī。
拾之不盈把,日暮空悲归。shí zhī bù yíng bǎ,rì mù kōng bēi guī。

杏殇

孟郊

地上空拾星,枝上不见花。dì shàng kōng shí xīng,zhī shàng bù jiàn huā。
哀哀孤老人,戚戚无子家。āi āi gū lǎo rén,qī qī wú zi jiā。
岂若没水凫,不如拾巢鸦。qǐ ruò méi shuǐ fú,bù rú shí cháo yā。
浪鷇破便飞,风雏袅相夸。làng kòu pò biàn fēi,fēng chú niǎo xiāng kuā。
芳婴不复生,向物空悲嗟。fāng yīng bù fù shēng,xiàng wù kōng bēi jiē。

杏殇

孟郊

应是一线泪,入此春木心。yīng shì yī xiàn lèi,rù cǐ chūn mù xīn。
枝枝不成花,片片落剪金。zhī zhī bù chéng huā,piàn piàn luò jiǎn jīn。
春寿何可长,霜哀亦已深。chūn shòu hé kě zhǎng,shuāng āi yì yǐ shēn。
常时洗芳泉,此日洗泪襟。cháng shí xǐ fāng quán,cǐ rì xǐ lèi jīn。