古诗词

泊秦淮

杜牧

烟笼寒水月笼沙,夜泊秦淮近酒家。yān lóng hán shuǐ yuè lóng shā,yè pō qín huái jìn jiǔ jiā。
商女不知亡国恨,隔江犹唱后庭花。shāng nǚ bù zhī wáng guó hèn,gé jiāng yóu chàng hòu tíng huā。
杜牧

杜牧

杜牧(公元803-约852年),字牧之,号樊川居士,汉族,京兆万年(今陕西西安)人,唐代诗人。杜牧人称“小杜”,以别于杜甫。与李商隐并称“小李杜”。因晚年居长安南樊川别墅,故后世称“杜樊川”,著有《樊川文集》。 杜牧的作品>>

猜您喜欢

秋晚江上遣怀

杜牧

孤舟天际外,去路望中赊。gū zhōu tiān jì wài,qù lù wàng zhōng shē。
贫病远行客,梦魂多在家。pín bìng yuǎn xíng kè,mèng hún duō zài jiā。
蝉吟秋色树,鸦噪夕阳沙。chán yín qiū sè shù,yā zào xī yáng shā。
不拟彻双鬓,他方掷岁华。bù nǐ chè shuāng bìn,tā fāng zhì suì huá。

长安夜月

杜牧

寒光垂静夜,皓彩满重城。hán guāng chuí jìng yè,hào cǎi mǎn zhòng chéng。
万国尽分照,谁家无此明。wàn guó jǐn fēn zhào,shuí jiā wú cǐ míng。
古槐疏影薄,仙桂动秋声。gǔ huái shū yǐng báo,xiān guì dòng qiū shēng。
独有长门里,蛾眉对晓晴。dú yǒu zhǎng mén lǐ,é méi duì xiǎo qíng。

杜牧

东西那有碍,出处岂虚心。dōng xī nà yǒu ài,chū chù qǐ xū xīn。
晓入洞庭阔,暮归巫峡深。xiǎo rù dòng tíng kuò,mù guī wū xiá shēn。
渡江随鸟影,拥树隔猿吟。dù jiāng suí niǎo yǐng,yōng shù gé yuán yín。
莫隐高唐去,枯苗待作霖。mò yǐn gāo táng qù,kū miáo dài zuò lín。

春怀

杜牧

年光何太急,倏忽又青春。nián guāng hé tài jí,shū hū yòu qīng chūn。
明月谁为主,江山暗换人。míng yuè shuí wèi zhǔ,jiāng shān àn huàn rén。
莺花潜运老,荣乐渐成尘。yīng huā qián yùn lǎo,róng lè jiàn chéng chén。
遥忆朱门柳,别离应更频。yáo yì zhū mén liǔ,bié lí yīng gèng pín。

逢故人

杜牧

年年不相见,相见却成悲。nián nián bù xiāng jiàn,xiāng jiàn què chéng bēi。
教我泪如霰,嗟君发似丝。jiào wǒ lèi rú xiàn,jiē jūn fā shì sī。
正伤携手处,况值落花时。zhèng shāng xié shǒu chù,kuàng zhí luò huā shí。
莫惜今宵醉,人间忽忽期。mò xī jīn xiāo zuì,rén jiān hū hū qī。

杜鹃

杜牧

杜宇竟何冤,年年叫蜀门。dù yǔ jìng hé yuān,nián nián jiào shǔ mén。
至今衔积恨,终古吊残魂。zhì jīn xián jī hèn,zhōng gǔ diào cán hún。
芳草迷肠结,红花染血痕。fāng cǎo mí cháng jié,hóng huā rǎn xuè hén。
山川尽春色,呜咽复谁论。shān chuān jǐn chūn sè,wū yàn fù shuí lùn。

闻蝉

杜牧

火云初似灭,晓角欲微清。huǒ yún chū shì miè,xiǎo jiǎo yù wēi qīng。
故国行千里,新蝉忽数声。gù guó xíng qiān lǐ,xīn chán hū shù shēng。
时行仍仿佛,度日更分明。shí xíng réng fǎng fú,dù rì gèng fēn míng。
不敢频倾耳,唯忧白发生。bù gǎn pín qīng ěr,wéi yōu bái fā shēng。

送友人

杜牧

十载名兼利,人皆与命争。shí zài míng jiān lì,rén jiē yǔ mìng zhēng。
青春留不住,白发自然生。qīng chūn liú bù zhù,bái fā zì rán shēng。
夜雨滴乡思,秋风从别情。yè yǔ dī xiāng sī,qiū fēng cóng bié qíng。
都门五十里,驰马逐鸡声。dōu mén wǔ shí lǐ,chí mǎ zhú jī shēng。

旅情

杜牧

窗虚枕簟凉,寝倦忆潇湘。chuāng xū zhěn diàn liáng,qǐn juàn yì xiāo xiāng。
山色几时老,人心终日忙。shān sè jǐ shí lǎo,rén xīn zhōng rì máng。
松风半夜雨,帘月满堂霜。sōng fēng bàn yè yǔ,lián yuè mǎn táng shuāng。
匹马好归去,江头橘正香。pǐ mǎ hǎo guī qù,jiāng tóu jú zhèng xiāng。

晓望

杜牧

独起望山色,水鸡鸣蓼洲。dú qǐ wàng shān sè,shuǐ jī míng liǎo zhōu。
房星随月晓,楚木向云秋。fáng xīng suí yuè xiǎo,chǔ mù xiàng yún qiū。
曲渚疑江尽,平沙似浪浮。qū zhǔ yí jiāng jǐn,píng shā shì làng fú。
秦原在何处,泽国碧悠悠。qín yuán zài hé chù,zé guó bì yōu yōu。

贻友人

杜牧

自是东西客,逢人又送人。zì shì dōng xī kè,féng rén yòu sòng rén。
不应相见老,只是别离频。bù yīng xiāng jiàn lǎo,zhǐ shì bié lí pín。
度日还知暮,平生未识春。dù rì hái zhī mù,píng shēng wèi shí chūn。
傥无迁谷分,归去养天真。tǎng wú qiān gǔ fēn,guī qù yǎng tiān zhēn。

书事

杜牧

自笑走红尘,流年旧复新。zì xiào zǒu hóng chén,liú nián jiù fù xīn。
东风半夜雨,南国万家春。dōng fēng bàn yè yǔ,nán guó wàn jiā chūn。
失计抛鱼艇,何门化涸鳞。shī jì pāo yú tǐng,hé mén huà hé lín。
是谁添岁月,老却暗投人。shì shuí tiān suì yuè,lǎo què àn tóu rén。

晚泊

杜牧

帆湿去悠悠,停桡宿渡头。fān shī qù yōu yōu,tíng ráo sù dù tóu。
乱烟迷野岸,独鸟出中流。luàn yān mí yě àn,dú niǎo chū zhōng liú。
篷雨延乡梦,江风阻暮秋。péng yǔ yán xiāng mèng,jiāng fēng zǔ mù qiū。
傥无身外事,甘老向扁舟。tǎng wú shēn wài shì,gān lǎo xiàng biǎn zhōu。

山寺

杜牧

峭壁引行径,截溪开石门。qiào bì yǐn xíng jìng,jié xī kāi shí mén。
泉飞溅虚槛,云起涨河轩。quán fēi jiàn xū kǎn,yún qǐ zhǎng hé xuān。
隔水看来路,疏篱见定猿。gé shuǐ kàn lái lù,shū lí jiàn dìng yuán。
未闲难久住,归去复何言。wèi xián nán jiǔ zhù,guī qù fù hé yán。

早行

杜牧

垂鞭信马行,数里未鸡鸣。chuí biān xìn mǎ xíng,shù lǐ wèi jī míng。
林下带残梦,叶飞时忽惊。lín xià dài cán mèng,yè fēi shí hū jīng。
霜凝孤鹤迥,月晓远山横。shuāng níng gū hè jiǒng,yuè xiǎo yuǎn shān héng。
僮仆休辞险,时平路复平。tóng pū xiū cí xiǎn,shí píng lù fù píng。