古诗词

冬至日寄小侄阿宜诗

杜牧

小侄名阿宜,未得三尺长。xiǎo zhí míng ā yí,wèi dé sān chǐ zhǎng。
头圆筋骨紧,两眼明且光。tóu yuán jīn gǔ jǐn,liǎng yǎn míng qiě guāng。
去年学官人,竹马绕四廊。qù nián xué guān rén,zhú mǎ rào sì láng。
指挥群儿辈,意气何坚刚。zhǐ huī qún ér bèi,yì qì hé jiān gāng。
今年始读书,下口三五行。jīn nián shǐ dú shū,xià kǒu sān wǔ xíng。
随兄旦夕去,敛手整衣裳。suí xiōng dàn xī qù,liǎn shǒu zhěng yī shang。
去岁冬至日,拜我立我旁。qù suì dōng zhì rì,bài wǒ lì wǒ páng。
祝尔愿尔贵,仍且寿命长。zhù ěr yuàn ěr guì,réng qiě shòu mìng zhǎng。
今年我江外,今日生一阳。jīn nián wǒ jiāng wài,jīn rì shēng yī yáng。
忆尔不可见,祝尔倾一觞。yì ěr bù kě jiàn,zhù ěr qīng yī shāng。
阳德比君子,初生甚微茫。yáng dé bǐ jūn zi,chū shēng shén wēi máng。
排阴出九地,万物随开张。pái yīn chū jiǔ dì,wàn wù suí kāi zhāng。
一似小儿学,日就复月将。yī shì xiǎo ér xué,rì jiù fù yuè jiāng。
勤勤不自已,二十能文章。qín qín bù zì yǐ,èr shí néng wén zhāng。
仕宦至公相,致君作尧汤。shì huàn zhì gōng xiāng,zhì jūn zuò yáo tāng。
我家公相家,剑佩尝丁当。wǒ jiā gōng xiāng jiā,jiàn pèi cháng dīng dāng。
旧第开朱门,长安城中央。jiù dì kāi zhū mén,zhǎng ān chéng zhōng yāng。
第中无一物,万卷书满堂。dì zhōng wú yī wù,wàn juǎn shū mǎn táng。
家集二百编,上下驰皇王。jiā jí èr bǎi biān,shàng xià chí huáng wáng。
多是抚州写,今来五纪强。duō shì fǔ zhōu xiě,jīn lái wǔ jì qiáng。
尚可与尔读,助尔为贤良。shàng kě yǔ ěr dú,zhù ěr wèi xián liáng。
经书括根本,史书阅兴亡。jīng shū kuò gēn běn,shǐ shū yuè xīng wáng。
高摘屈宋艳,浓薰班马香。gāo zhāi qū sòng yàn,nóng xūn bān mǎ xiāng。
李杜泛浩浩,韩柳摩苍苍。lǐ dù fàn hào hào,hán liǔ mó cāng cāng。
近者四君子,与古争强梁。jìn zhě sì jūn zi,yǔ gǔ zhēng qiáng liáng。
愿尔一祝后,读书日日忙。yuàn ěr yī zhù hòu,dú shū rì rì máng。
一日读十纸,一月读一箱。yī rì dú shí zhǐ,yī yuè dú yī xiāng。
朝廷用文治,大开官职场。cháo tíng yòng wén zhì,dà kāi guān zhí chǎng。
愿尔出门去,取官如驱羊。yuàn ěr chū mén qù,qǔ guān rú qū yáng。
吾兄苦好古,学问不可量。wú xiōng kǔ hǎo gǔ,xué wèn bù kě liàng。
昼居府中治,夜归书满床。zhòu jū fǔ zhōng zhì,yè guī shū mǎn chuáng。
后贵有金玉,必不为汝藏。hòu guì yǒu jīn yù,bì bù wèi rǔ cáng。
崔昭生崔芸,李兼生窟郎。cuī zhāo shēng cuī yún,lǐ jiān shēng kū láng。
堆钱一百屋,破散何披猖。duī qián yī bǎi wū,pò sàn hé pī chāng。
今虽未即死,饿冻几欲僵。jīn suī wèi jí sǐ,è dòng jǐ yù jiāng。
参军与县尉,尘土惊劻勷。cān jūn yǔ xiàn wèi,chén tǔ jīng kuāng ráng。
一语不中治,笞棰身满疮。yī yǔ bù zhōng zhì,chī chuí shēn mǎn chuāng。
官罢得丝发,好买百树桑。guān bà dé sī fā,hǎo mǎi bǎi shù sāng。
税钱未输足,得米不敢尝。shuì qián wèi shū zú,dé mǐ bù gǎn cháng。
愿尔闻我语,欢喜入心肠。yuàn ěr wén wǒ yǔ,huān xǐ rù xīn cháng。
大明帝宫阙,杜曲我池塘。dà míng dì gōng quē,dù qū wǒ chí táng。
我若自潦倒,看汝争翱翔。wǒ ruò zì lǎo dào,kàn rǔ zhēng áo xiáng。
总语诸小道,此诗不可忘。zǒng yǔ zhū xiǎo dào,cǐ shī bù kě wàng。
杜牧

杜牧

杜牧(公元803-约852年),字牧之,号樊川居士,汉族,京兆万年(今陕西西安)人,唐代诗人。杜牧人称“小杜”,以别于杜甫。与李商隐并称“小李杜”。因晚年居长安南樊川别墅,故后世称“杜樊川”,著有《樊川文集》。 杜牧的作品>>

猜您喜欢

宫词二首

杜牧

监宫引出暂开门,随例须朝不是恩。jiān gōng yǐn chū zàn kāi mén,suí lì xū cháo bù shì ēn。
银钥却收金锁合,月明花落又黄昏。yín yào què shōu jīn suǒ hé,yuè míng huā luò yòu huáng hūn。

杜牧

三十六宫秋夜深,昭阳歌断信沈沈。sān shí liù gōng qiū yè shēn,zhāo yáng gē duàn xìn shěn shěn。
唯应独伴陈皇后,照见长门望幸心。wéi yīng dú bàn chén huáng hòu,zhào jiàn zhǎng mén wàng xìng xīn。

入关

杜牧

东西南北数衢通,曾取江西径过东。dōng xī nán běi shù qú tōng,céng qǔ jiāng xī jìng guò dōng。
今日更寻南去路,未秋应有北归鸿。jīn rì gèng xún nán qù lù,wèi qiū yīng yǒu běi guī hóng。

及第后寄长安故人

杜牧

东都放榜未花开,三十三人走马回。dōng dōu fàng bǎng wèi huā kāi,sān shí sān rén zǒu mǎ huí。
秦地少年多酿酒,已将春色入关来。qín dì shǎo nián duō niàng jiǔ,yǐ jiāng chūn sè rù guān lái。

偶作

杜牧

才子风流咏晓霞,倚楼吟住日初斜。cái zi fēng liú yǒng xiǎo xiá,yǐ lóu yín zhù rì chū xié。
惊杀东邻绣床女,错将黄晕压檀花。jīng shā dōng lín xiù chuáng nǚ,cuò jiāng huáng yūn yā tán huā。

赠终南兰若僧

杜牧

北阙南山是故乡,两枝仙桂一时芳。běi quē nán shān shì gù xiāng,liǎng zhī xiān guì yī shí fāng。
休公都不知名姓,始觉禅门气味长。xiū gōng dōu bù zhī míng xìng,shǐ jué chán mén qì wèi zhǎng。

秋感

杜牧

金风万里思何尽,玉树一窗秋影寒。jīn fēng wàn lǐ sī hé jǐn,yù shù yī chuāng qiū yǐng hán。
独掩柴门明月下,泪流香袂倚阑干。dú yǎn chái mén míng yuè xià,lèi liú xiāng mèi yǐ lán gàn。

赠渔父

杜牧

芦花深泽静垂纶,月夕烟朝几十春。lú huā shēn zé jìng chuí lún,yuè xī yān cháo jǐ shí chūn。
自说孤舟寒水畔,不曾逢著独醒人。zì shuō gū zhōu hán shuǐ pàn,bù céng féng zhù dú xǐng rén。

叹花

杜牧

自恨寻芳到已迟,往年曾见未开时。zì hèn xún fāng dào yǐ chí,wǎng nián céng jiàn wèi kāi shí。
如今风摆花狼籍,绿叶成阴子满枝。rú jīn fēng bǎi huā láng jí,lǜ yè chéng yīn zi mǎn zhī。

书怀

杜牧

满眼青山未得过,镜中无那鬓丝何。mǎn yǎn qīng shān wèi dé guò,jìng zhōng wú nà bìn sī hé。
只言旋老转无事,欲到中年事更多。zhǐ yán xuán lǎo zhuǎn wú shì,yù dào zhōng nián shì gèng duō。

紫薇花

杜牧

晓迎秋露一枝新,不占园中最上春。xiǎo yíng qiū lù yī zhī xīn,bù zhàn yuán zhōng zuì shàng chūn。
桃李无言又何在,向风偏笑艳阳人。táo lǐ wú yán yòu hé zài,xiàng fēng piān xiào yàn yáng rén。

醉后呈崔大夫

杜牧

谢傅秋凉阅管弦,徒教贱子侍华筵。xiè fù qiū liáng yuè guǎn xián,tú jiào jiàn zi shì huá yán。
溪头正雨归不得,辜负东窗一觉眠。xī tóu zhèng yǔ guī bù dé,gū fù dōng chuāng yī jué mián。

方响

杜牧

数条秋水挂琅玕,玉手丁当怕夜寒。shù tiáo qiū shuǐ guà láng gān,yù shǒu dīng dāng pà yè hán。
曲尽连敲三四下,恐惊珠泪落金盘。qū jǐn lián qiāo sān sì xià,kǒng jīng zhū lèi luò jīn pán。

早春题真上人院

杜牧

清羸已近百年身,古寺风烟又一春。qīng léi yǐ jìn bǎi nián shēn,gǔ sì fēng yān yòu yī chūn。
寰海自成戎马地,唯师曾是太平人。huán hǎi zì chéng róng mǎ dì,wéi shī céng shì tài píng rén。

对花微疾不饮呈坐中诸公

杜牧

花前虽病亦提壶,数调持觞兴有无。huā qián suī bìng yì tí hú,shù diào chí shāng xīng yǒu wú。
尽日临风羡人醉,雪香空伴白髭须。jǐn rì lín fēng xiàn rén zuì,xuě xiāng kōng bàn bái zī xū。