古诗词

冬至日寄小侄阿宜诗

杜牧

小侄名阿宜,未得三尺长。xiǎo zhí míng ā yí,wèi dé sān chǐ zhǎng。
头圆筋骨紧,两眼明且光。tóu yuán jīn gǔ jǐn,liǎng yǎn míng qiě guāng。
去年学官人,竹马绕四廊。qù nián xué guān rén,zhú mǎ rào sì láng。
指挥群儿辈,意气何坚刚。zhǐ huī qún ér bèi,yì qì hé jiān gāng。
今年始读书,下口三五行。jīn nián shǐ dú shū,xià kǒu sān wǔ xíng。
随兄旦夕去,敛手整衣裳。suí xiōng dàn xī qù,liǎn shǒu zhěng yī shang。
去岁冬至日,拜我立我旁。qù suì dōng zhì rì,bài wǒ lì wǒ páng。
祝尔愿尔贵,仍且寿命长。zhù ěr yuàn ěr guì,réng qiě shòu mìng zhǎng。
今年我江外,今日生一阳。jīn nián wǒ jiāng wài,jīn rì shēng yī yáng。
忆尔不可见,祝尔倾一觞。yì ěr bù kě jiàn,zhù ěr qīng yī shāng。
阳德比君子,初生甚微茫。yáng dé bǐ jūn zi,chū shēng shén wēi máng。
排阴出九地,万物随开张。pái yīn chū jiǔ dì,wàn wù suí kāi zhāng。
一似小儿学,日就复月将。yī shì xiǎo ér xué,rì jiù fù yuè jiāng。
勤勤不自已,二十能文章。qín qín bù zì yǐ,èr shí néng wén zhāng。
仕宦至公相,致君作尧汤。shì huàn zhì gōng xiāng,zhì jūn zuò yáo tāng。
我家公相家,剑佩尝丁当。wǒ jiā gōng xiāng jiā,jiàn pèi cháng dīng dāng。
旧第开朱门,长安城中央。jiù dì kāi zhū mén,zhǎng ān chéng zhōng yāng。
第中无一物,万卷书满堂。dì zhōng wú yī wù,wàn juǎn shū mǎn táng。
家集二百编,上下驰皇王。jiā jí èr bǎi biān,shàng xià chí huáng wáng。
多是抚州写,今来五纪强。duō shì fǔ zhōu xiě,jīn lái wǔ jì qiáng。
尚可与尔读,助尔为贤良。shàng kě yǔ ěr dú,zhù ěr wèi xián liáng。
经书括根本,史书阅兴亡。jīng shū kuò gēn běn,shǐ shū yuè xīng wáng。
高摘屈宋艳,浓薰班马香。gāo zhāi qū sòng yàn,nóng xūn bān mǎ xiāng。
李杜泛浩浩,韩柳摩苍苍。lǐ dù fàn hào hào,hán liǔ mó cāng cāng。
近者四君子,与古争强梁。jìn zhě sì jūn zi,yǔ gǔ zhēng qiáng liáng。
愿尔一祝后,读书日日忙。yuàn ěr yī zhù hòu,dú shū rì rì máng。
一日读十纸,一月读一箱。yī rì dú shí zhǐ,yī yuè dú yī xiāng。
朝廷用文治,大开官职场。cháo tíng yòng wén zhì,dà kāi guān zhí chǎng。
愿尔出门去,取官如驱羊。yuàn ěr chū mén qù,qǔ guān rú qū yáng。
吾兄苦好古,学问不可量。wú xiōng kǔ hǎo gǔ,xué wèn bù kě liàng。
昼居府中治,夜归书满床。zhòu jū fǔ zhōng zhì,yè guī shū mǎn chuáng。
后贵有金玉,必不为汝藏。hòu guì yǒu jīn yù,bì bù wèi rǔ cáng。
崔昭生崔芸,李兼生窟郎。cuī zhāo shēng cuī yún,lǐ jiān shēng kū láng。
堆钱一百屋,破散何披猖。duī qián yī bǎi wū,pò sàn hé pī chāng。
今虽未即死,饿冻几欲僵。jīn suī wèi jí sǐ,è dòng jǐ yù jiāng。
参军与县尉,尘土惊劻勷。cān jūn yǔ xiàn wèi,chén tǔ jīng kuāng ráng。
一语不中治,笞棰身满疮。yī yǔ bù zhōng zhì,chī chuí shēn mǎn chuāng。
官罢得丝发,好买百树桑。guān bà dé sī fā,hǎo mǎi bǎi shù sāng。
税钱未输足,得米不敢尝。shuì qián wèi shū zú,dé mǐ bù gǎn cháng。
愿尔闻我语,欢喜入心肠。yuàn ěr wén wǒ yǔ,huān xǐ rù xīn cháng。
大明帝宫阙,杜曲我池塘。dà míng dì gōng quē,dù qū wǒ chí táng。
我若自潦倒,看汝争翱翔。wǒ ruò zì lǎo dào,kàn rǔ zhēng áo xiáng。
总语诸小道,此诗不可忘。zǒng yǔ zhū xiǎo dào,cǐ shī bù kě wàng。
杜牧

杜牧

杜牧(公元803-约852年),字牧之,号樊川居士,汉族,京兆万年(今陕西西安)人,唐代诗人。杜牧人称“小杜”,以别于杜甫。与李商隐并称“小李杜”。因晚年居长安南樊川别墅,故后世称“杜樊川”,著有《樊川文集》。 杜牧的作品>>

猜您喜欢

寄杜子二首

杜牧

不识长杨事北胡,且教红袖醉来扶。bù shí zhǎng yáng shì běi hú,qiě jiào hóng xiù zuì lái fú。
狂风烈燄虽千尺,豁得平生俊气无。kuáng fēng liè yàn suī qiān chǐ,huō dé píng shēng jùn qì wú。

寄杜子二首

杜牧

武牢关吏应相笑,个里年年往复来。wǔ láo guān lì yīng xiāng xiào,gè lǐ nián nián wǎng fù lái。
若问使君何处去,为言相忆首长回。ruò wèn shǐ jūn hé chù qù,wèi yán xiāng yì shǒu zhǎng huí。

有感

杜牧

宛溪垂柳最长枝,曾被春风尽日吹。wǎn xī chuí liǔ zuì zhǎng zhī,céng bèi chūn fēng jǐn rì chuī。
不堪攀折犹堪看,陌上少年来自迟。bù kān pān zhé yóu kān kàn,mò shàng shǎo nián lái zì chí。

江南送左师

杜牧

江南为客正悲秋,更送吾师古渡头。jiāng nán wèi kè zhèng bēi qiū,gèng sòng wú shī gǔ dù tóu。
惆怅不同尘土别,水云踪迹去悠悠。chóu chàng bù tóng chén tǔ bié,shuǐ yún zōng jì qù yōu yōu。

十九兄郡楼有宴病不赴

杜牧

十二层楼敞画檐,连云歌尽草纤纤。shí èr céng lóu chǎng huà yán,lián yún gē jǐn cǎo xiān xiān。
空堂病怯阶前月,燕子嗔垂一竹帘。kōng táng bìng qiè jiē qián yuè,yàn zi chēn chuí yī zhú lián。

隋苑

杜牧

红霞一抹广陵春,定子当筵睡脸新。hóng xiá yī mǒ guǎng líng chūn,dìng zi dāng yán shuì liǎn xīn。
却笑吃亏隋炀帝,破家亡国为谁人。què xiào chī kuī suí yáng dì,pò jiā wáng guó wèi shuí rén。

汴人舟行答张祜

杜牧

千万长河共使船,听君诗句倍怆然。qiān wàn zhǎng hé gòng shǐ chuán,tīng jūn shī jù bèi chuàng rán。
春风野岸名花发,一道帆樯画柳烟。chūn fēng yě àn míng huā fā,yī dào fān qiáng huà liǔ yān。

寓言

杜牧

暖风迟日柳初含,顾影看身又自惭。nuǎn fēng chí rì liǔ chū hán,gù yǐng kàn shēn yòu zì cán。
何事明朝独惆怅,杏花时节在江南。hé shì míng cháo dú chóu chàng,xìng huā shí jié zài jiāng nán。

杜牧

月白烟青水暗流,孤猿衔恨叫中秋。yuè bái yān qīng shuǐ àn liú,gū yuán xián hèn jiào zhōng qiū。
三声欲断疑肠断,饶是少年今白头。sān shēng yù duàn yí cháng duàn,ráo shì shǎo nián jīn bái tóu。

怀归

杜牧

尘埃终日满窗前,水态云容思浩然。chén āi zhōng rì mǎn chuāng qián,shuǐ tài yún róng sī hào rán。
争得便归湘浦去,却持竿上钓鱼船。zhēng dé biàn guī xiāng pǔ qù,què chí gān shàng diào yú chuán。

边上晚秋

杜牧

黑山南面更无州,马放平沙夜不收。hēi shān nán miàn gèng wú zhōu,mǎ fàng píng shā yè bù shōu。
风送孤城临晚角,一声声入客心愁。fēng sòng gū chéng lín wǎn jiǎo,yī shēng shēng rù kè xīn chóu。

伤友人悼吹箫妓

杜牧

玉箫声断没流年,满目春愁陇树烟。yù xiāo shēng duàn méi liú nián,mǎn mù chūn chóu lǒng shù yān。
艳质已随云雨散,凤楼空锁月明天。yàn zhì yǐ suí yún yǔ sàn,fèng lóu kōng suǒ yuè míng tiān。

访许颜

杜牧

门近寒溪窗近山,枕山流水日潺潺。mén jìn hán xī chuāng jìn shān,zhěn shān liú shuǐ rì chán chán。
长嫌世上浮云客,老向尘中不解颜。zhǎng xián shì shàng fú yún kè,lǎo xiàng chén zhōng bù jiě yán。

春日古道傍作

杜牧

万古荣华旦暮齐,楼台春尽草萋萋。wàn gǔ róng huá dàn mù qí,lóu tái chūn jǐn cǎo qī qī。
君看陌上何人墓,旋化红尘送马蹄。jūn kàn mò shàng hé rén mù,xuán huà hóng chén sòng mǎ tí。

青冢

杜牧

青冢前头陇水流,燕支山上暮云秋。qīng zhǒng qián tóu lǒng shuǐ liú,yàn zhī shān shàng mù yún qiū。
蛾眉一坠穷泉路,夜夜孤魂月下愁。é méi yī zhuì qióng quán lù,yè yè gū hún yuè xià chóu。