古诗词

子夜歌十八首

晁采

侬既剪云鬟,郎亦分丝发。nóng jì jiǎn yún huán,láng yì fēn sī fā。
觅向无人处,绾作同心结。mì xiàng wú rén chù,wǎn zuò tóng xīn jié。
夜夜不成寐,拥被啼终夕。yè yè bù chéng mèi,yōng bèi tí zhōng xī。
郎不信侬时,但看枕上迹。láng bù xìn nóng shí,dàn kàn zhěn shàng jì。
何时得成匹,离恨不复牵。hé shí dé chéng pǐ,lí hèn bù fù qiān。
金针刺菡萏,夜夜得见莲。jīn zhēn cì hàn dàn,yè yè dé jiàn lián。
相逢逐凉候,黄花忽复香。xiāng féng zhú liáng hòu,huáng huā hū fù xiāng。
颦眉腊月露,愁杀未成霜。pín méi là yuè lù,chóu shā wèi chéng shuāng。
明窗弄玉指,指甲如水晶。míng chuāng nòng yù zhǐ,zhǐ jiǎ rú shuǐ jīng。
剪之特寄郎,聊当携手行。jiǎn zhī tè jì láng,liáo dāng xié shǒu xíng。
寄语闺中娘,颜色不常好。jì yǔ guī zhōng niáng,yán sè bù cháng hǎo。
含笑对棘实,欢娱须是枣。hán xiào duì jí shí,huān yú xū shì zǎo。
良会终有时,劝郎莫得怒。liáng huì zhōng yǒu shí,quàn láng mò dé nù。
姜蘖畏春蚕,要绵须辛苦。jiāng niè wèi chūn cán,yào mián xū xīn kǔ。
醉梦幸逢郎,无奈乌哑哑。zuì mèng xìng féng láng,wú nài wū yǎ yǎ。
中山如有酒,敢借千金价。zhōng shān rú yǒu jiǔ,gǎn jiè qiān jīn jià。
信使无虚日,玉酝寄盈觥。xìn shǐ wú xū rì,yù yùn jì yíng gōng。
一年一日雨,底事太多晴。yī nián yī rì yǔ,dǐ shì tài duō qíng。
绣房拟会郎,四窗日离离。xiù fáng nǐ huì láng,sì chuāng rì lí lí。
手自施屏障,恐有女伴窥。shǒu zì shī píng zhàng,kǒng yǒu nǚ bàn kuī。
相思百馀日,相见苦无期。xiāng sī bǎi yú rì,xiāng jiàn kǔ wú qī。
褰裳摘藕花,要莲敢恨池。qiān shang zhāi ǒu huā,yào lián gǎn hèn chí。
金盆盥素手,焚香诵普门。jīn pén guàn sù shǒu,fén xiāng sòng pǔ mén。
来生何所愿,与郎为一身。lái shēng hé suǒ yuàn,yǔ láng wèi yī shēn。
花池多芳水,玉杯挹赠郎。huā chí duō fāng shuǐ,yù bēi yì zèng láng。
避人藏袖里,湿却素罗裳。bì rén cáng xiù lǐ,shī què sù luó shang。
感郎金针赠,欲报物俱轻。gǎn láng jīn zhēn zèng,yù bào wù jù qīng。
一双连素缕,与郎聊定情。yī shuāng lián sù lǚ,yǔ láng liáo dìng qíng。
寒风响枯木,通夕不得卧。hán fēng xiǎng kū mù,tōng xī bù dé wò。
早起遣问郎,昨宵何以过。zǎo qǐ qiǎn wèn láng,zuó xiāo hé yǐ guò。
得郎日嗣音,令人不可睹。dé láng rì sì yīn,lìng rén bù kě dǔ。
熊胆磨作墨,书来字字苦。xióng dǎn mó zuò mò,shū lái zì zì kǔ。
轻巾手自制,颜色烂含桃。qīng jīn shǒu zì zhì,yán sè làn hán táo。
先怀侬袖里,然后约郎腰。xiān huái nóng xiù lǐ,rán hòu yuē láng yāo。
侬赠绿丝衣,郎遗玉钩子。nóng zèng lǜ sī yī,láng yí yù gōu zi。
即欲系侬心,侬思著郎体。jí yù xì nóng xīn,nóng sī zhù láng tǐ。

晁采

唐代宗大历时才女,小字试莺。能诗。 晁采的作品>>

猜您喜欢

秋日再寄

晁采

珍簟生凉夜漏馀,梦中恍惚觉来初。zhēn diàn shēng liáng yè lòu yú,mèng zhōng huǎng hū jué lái chū。
魂离不得空成病,面见无由浪寄书。hún lí bù dé kōng chéng bìng,miàn jiàn wú yóu làng jì shū。
窗外江村钟响绝,枕边梧叶雨声疏。chuāng wài jiāng cūn zhōng xiǎng jué,zhěn biān wú yè yǔ shēng shū。
此时最是思君处,肠断寒猿定不如。cǐ shí zuì shì sī jūn chù,cháng duàn hán yuán dìng bù rú。

寄文茂

晁采

花笺制叶寄郎边,的的寻鱼为妾传。huā jiān zhì yè jì láng biān,de de xún yú wèi qiè chuán。
并蒂已看灵鹊报,倩郎早觅买花船。bìng dì yǐ kàn líng què bào,qiàn láng zǎo mì mǎi huā chuán。

春日送夫之长安

晁采

思君远别妾心愁,踏翠江边送画舟。sī jūn yuǎn bié qiè xīn chóu,tà cuì jiāng biān sòng huà zhōu。
欲待相看迟此别,只忧红日向西流。yù dài xiāng kàn chí cǐ bié,zhǐ yōu hóng rì xiàng xī liú。

雨中忆夫

晁采

窗前细雨日啾啾,妾在闺中独自愁。chuāng qián xì yǔ rì jiū jiū,qiè zài guī zhōng dú zì chóu。
何事玉郎久离别,忘忧总对岂忘忧。hé shì yù láng jiǔ lí bié,wàng yōu zǒng duì qǐ wàng yōu。

雨中忆夫

晁采

春风送雨过窗东,忽忆良人在客中。chūn fēng sòng yǔ guò chuāng dōng,hū yì liáng rén zài kè zhōng。
安得妾身今似雨,也随风去与郎同。ān dé qiè shēn jīn shì yǔ,yě suí fēng qù yǔ láng tóng。