古诗词

石鼓歌

韩愈

张生手持石鼓文,劝我试作石鼓歌。zhāng shēng shǒu chí shí gǔ wén,quàn wǒ shì zuò shí gǔ gē。
少陵无人谪仙死,才薄将奈石鼓何。shǎo líng wú rén zhé xiān sǐ,cái báo jiāng nài shí gǔ hé。
周纲凌迟四海沸,宣王愤起挥天戈。zhōu gāng líng chí sì hǎi fèi,xuān wáng fèn qǐ huī tiān gē。
大开明堂受朝贺,诸侯剑佩鸣相磨。dà kāi míng táng shòu cháo hè,zhū hóu jiàn pèi míng xiāng mó。
蒐于岐阳骋雄俊,万里禽兽皆遮罗。sōu yú qí yáng chěng xióng jùn,wàn lǐ qín shòu jiē zhē luó。
镌功勒成告万世,凿石作鼓隳嵯峨。juān gōng lēi chéng gào wàn shì,záo shí zuò gǔ huī cuó é。
从臣才艺咸第一,拣选撰刻留山阿。cóng chén cái yì xián dì yī,jiǎn xuǎn zhuàn kè liú shān ā。
雨淋日炙野火燎,鬼物守护烦撝呵。yǔ lín rì zhì yě huǒ liáo,guǐ wù shǒu hù fán huī hē。
公从何处得纸本,毫发尽备无差讹。gōng cóng hé chù dé zhǐ běn,háo fā jǐn bèi wú chà é。
辞严义密读难晓,字体不类隶与蝌。cí yán yì mì dú nán xiǎo,zì tǐ bù lèi lì yǔ kē。
年深岂免有缺画,快剑斫断生蛟鼍。nián shēn qǐ miǎn yǒu quē huà,kuài jiàn zhuó duàn shēng jiāo tuó。
鸾翔凤翥众仙下,珊瑚碧树交枝柯。luán xiáng fèng zhù zhòng xiān xià,shān hú bì shù jiāo zhī kē。
金绳铁索锁钮壮,古鼎跃水龙腾梭。jīn shéng tiě suǒ suǒ niǔ zhuàng,gǔ dǐng yuè shuǐ lóng téng suō。
陋儒编诗不收入,二雅褊迫无委蛇。lòu rú biān shī bù shōu rù,èr yǎ biǎn pò wú wěi shé。
孔子西行不到秦,掎摭星宿遗羲娥。kǒng zi xī xíng bù dào qín,jǐ zhí xīng sù yí xī é。
嗟余好古生苦晚,对此涕泪双滂沱。jiē yú hǎo gǔ shēng kǔ wǎn,duì cǐ tì lèi shuāng pāng tuó。
忆昔初蒙博士征,其年始改称元和。yì xī chū méng bó shì zhēng,qí nián shǐ gǎi chēng yuán hé。
故人从军在右辅,为我度量掘臼科。gù rén cóng jūn zài yòu fǔ,wèi wǒ dù liàng jué jiù kē。
濯冠沐浴告祭酒,如此至宝存岂多。zhuó guān mù yù gào jì jiǔ,rú cǐ zhì bǎo cún qǐ duō。
毡包席裹可立致,十鼓只载数骆驼。zhān bāo xí guǒ kě lì zhì,shí gǔ zhǐ zài shù luò tuó。
荐诸太庙比郜鼎,光價岂止百倍过。jiàn zhū tài miào bǐ gào dǐng,guāng jià qǐ zhǐ bǎi bèi guò。
圣恩若许留太学,诸生讲解得切磋。shèng ēn ruò xǔ liú tài xué,zhū shēng jiǎng jiě dé qiè cuō。
观经鸿都尚填咽,坐见举国来奔波。guān jīng hóng dōu shàng tián yàn,zuò jiàn jǔ guó lái bēn bō。
剜苔剔藓露节角,安置妥帖平不颇。wān tái tī xiǎn lù jié jiǎo,ān zhì tuǒ tiē píng bù pǒ。
大厦深檐与盖覆,经历久远期无陀。dà shà shēn yán yǔ gài fù,jīng lì jiǔ yuǎn qī wú tuó。
中朝大官老于事,讵肯感激徒媕婀。zhōng cháo dà guān lǎo yú shì,jù kěn gǎn jī tú ān ē。
牧童敲火牛砺角,谁复着手为摩挲。mù tóng qiāo huǒ niú lì jiǎo,shuí fù zhe shǒu wèi mó sā。
日销月铄就埋没,六年西顾空吟哦。rì xiāo yuè shuò jiù mái méi,liù nián xī gù kōng yín ó。
羲之俗书趁姿媚,数纸尚可博白鹅。xī zhī sú shū chèn zī mèi,shù zhǐ shàng kě bó bái é。
继周八代争战罢,无人收拾理则那。jì zhōu bā dài zhēng zhàn bà,wú rén shōu shí lǐ zé nà。
方今太平日无事,柄任儒术崇丘轲。fāng jīn tài píng rì wú shì,bǐng rèn rú shù chóng qiū kē。
安能以此上论列,愿借辩口如悬河。ān néng yǐ cǐ shàng lùn liè,yuàn jiè biàn kǒu rú xuán hé。
石鼓之歌止于此,呜呼吾意其蹉跎。shí gǔ zhī gē zhǐ yú cǐ,wū hū wú yì qí cuō tuó。
韩愈

韩愈

韩愈(768~824)字退之,唐代文学家、哲学家、思想家,河阳(今河南省焦作孟州市)人,汉族。祖籍河北昌黎,世称韩昌黎。晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥号“文”,又称韩文公。他与柳宗元同为唐代古文运动的倡导者,主张学习先秦两汉的散文语言,破骈为散,扩大文言文的表达功能。宋代苏轼称他“文起八代之衰”,明人推他为唐宋八大家之首,与柳宗元并称“韩柳”,有“文章巨公”和“百代文宗”之名,作品都收在《昌黎先生集》里。韩愈在思想上是中国“道统”观念的确立者,是尊儒反佛的里程碑式人物。 韩愈的作品>>

猜您喜欢

游城南十六首楸树二首

韩愈

几岁生成为大树,一朝缠绕困长藤。jǐ suì shēng chéng wèi dà shù,yī cháo chán rào kùn zhǎng téng。
谁人与脱青罗帔,看吐高花万万层。shuí rén yǔ tuō qīng luó pèi,kàn tǔ gāo huā wàn wàn céng。

游城南十六首楸树二首

韩愈

幸自枝条能树立,可烦萝蔓作交加。xìng zì zhī tiáo néng shù lì,kě fán luó màn zuò jiāo jiā。
傍人不解寻根本,却道新花胜旧花。bàng rén bù jiě xún gēn běn,què dào xīn huā shèng jiù huā。

游城南十六首风折花枝

韩愈

浮艳侵天难就看,清香扑地只遥闻。fú yàn qīn tiān nán jiù kàn,qīng xiāng pū dì zhǐ yáo wén。
春风也是多情思,故拣繁枝折赠君。chūn fēng yě shì duō qíng sī,gù jiǎn fán zhī zhé zèng jūn。

游城南十六首赠张十八助教

韩愈

喜君眸子重清朗,携手城南历旧游。xǐ jūn móu zi zhòng qīng lǎng,xié shǒu chéng nán lì jiù yóu。
忽见孟生题竹处,相看泪落不能收。hū jiàn mèng shēng tí zhú chù,xiāng kàn lèi luò bù néng shōu。

游城南十六首晚雨

韩愈

廉纤晚雨不能晴,池岸草间蚯蚓鸣。lián xiān wǎn yǔ bù néng qíng,chí àn cǎo jiān qiū yǐn míng。
投竿跨马蹋归路,才到城门打鼓声。tóu gān kuà mǎ tà guī lù,cái dào chéng mén dǎ gǔ shēng。

游城南十六首出城

韩愈

暂出城门蹋青草,远于林下见春山。zàn chū chéng mén tà qīng cǎo,yuǎn yú lín xià jiàn chūn shān。
应须韦杜家家到,只有今朝一日闲。yīng xū wéi dù jiā jiā dào,zhǐ yǒu jīn cháo yī rì xián。

游城南十六首楸树

韩愈

青幢紫盖立童童,细雨浮烟作彩笼。qīng chuáng zǐ gài lì tóng tóng,xì yǔ fú yān zuò cǎi lóng。
不得画师来貌取,定知难见一生中。bù dé huà shī lái mào qǔ,dìng zhī nán jiàn yī shēng zhōng。

游城南十六首遣

韩愈

断送一生惟有酒,寻思百计不如闲。duàn sòng yī shēng wéi yǒu jiǔ,xún sī bǎi jì bù rú xián。
莫忧世事兼身事,须著人间比梦间。mò yōu shì shì jiān shēn shì,xū zhù rén jiān bǐ mèng jiān。

和武相公早春闻莺

韩愈

早晚飞来入锦城,谁人教解百般鸣。zǎo wǎn fēi lái rù jǐn chéng,shuí rén jiào jiě bǎi bān míng。
春风红树惊眠处,似妒歌童作艳声。chūn fēng hóng shù jīng mián chù,shì dù gē tóng zuò yàn shēng。

游太平公主山庄

韩愈

公主当年欲占春,故将台榭押城闉。gōng zhǔ dāng nián yù zhàn chūn,gù jiāng tái xiè yā chéng yīn。
欲知前面花多少,直到南山不属人。yù zhī qián miàn huā duō shǎo,zhí dào nán shān bù shǔ rén。

晚春二首(其二)

韩愈

谁收春色将归去,慢绿妖红半不存。shuí shōu chūn sè jiāng guī qù,màn lǜ yāo hóng bàn bù cún。
榆荚只能随柳絮,等闲撩乱走空园。yú jiá zhǐ néng suí liǔ xù,děng xián liāo luàn zǒu kōng yuán。

过鸿沟

韩愈

龙疲虎困割川原,亿万苍生性命存。lóng pí hǔ kùn gē chuān yuán,yì wàn cāng shēng xìng mìng cún。
谁劝君王回马首,真成一掷赌乾坤。shuí quàn jūn wáng huí mǎ shǒu,zhēn chéng yī zhì dǔ qián kūn。

送张侍郎

韩愈

司徒东镇驰书谒,丞相西来走马迎。sī tú dōng zhèn chí shū yè,chéng xiāng xī lái zǒu mǎ yíng。
两府元臣今转密,一方逋寇不难平。liǎng fǔ yuán chén jīn zhuǎn mì,yī fāng bū kòu bù nán píng。

赠刑部马侍郎

韩愈

红旗照海压南荒,徵入中台作侍郎。hóng qí zhào hǎi yā nán huāng,zhēng rù zhōng tái zuò shì láng。
暂从相公平小寇,便归天阙致时康。zàn cóng xiāng gōng píng xiǎo kòu,biàn guī tiān quē zhì shí kāng。

奉和裴相公东征途经女几山下作

韩愈

旗穿晓日云霞杂,山倚秋空剑戟明。qí chuān xiǎo rì yún xiá zá,shān yǐ qiū kōng jiàn jǐ míng。
敢请相公平贼后,暂携诸吏上峥嵘。gǎn qǐng xiāng gōng píng zéi hòu,zàn xié zhū lì shàng zhēng róng。