古诗词

石鼓歌

韩愈

张生手持石鼓文,劝我试作石鼓歌。zhāng shēng shǒu chí shí gǔ wén,quàn wǒ shì zuò shí gǔ gē。
少陵无人谪仙死,才薄将奈石鼓何。shǎo líng wú rén zhé xiān sǐ,cái báo jiāng nài shí gǔ hé。
周纲凌迟四海沸,宣王愤起挥天戈。zhōu gāng líng chí sì hǎi fèi,xuān wáng fèn qǐ huī tiān gē。
大开明堂受朝贺,诸侯剑佩鸣相磨。dà kāi míng táng shòu cháo hè,zhū hóu jiàn pèi míng xiāng mó。
蒐于岐阳骋雄俊,万里禽兽皆遮罗。sōu yú qí yáng chěng xióng jùn,wàn lǐ qín shòu jiē zhē luó。
镌功勒成告万世,凿石作鼓隳嵯峨。juān gōng lēi chéng gào wàn shì,záo shí zuò gǔ huī cuó é。
从臣才艺咸第一,拣选撰刻留山阿。cóng chén cái yì xián dì yī,jiǎn xuǎn zhuàn kè liú shān ā。
雨淋日炙野火燎,鬼物守护烦撝呵。yǔ lín rì zhì yě huǒ liáo,guǐ wù shǒu hù fán huī hē。
公从何处得纸本,毫发尽备无差讹。gōng cóng hé chù dé zhǐ běn,háo fā jǐn bèi wú chà é。
辞严义密读难晓,字体不类隶与蝌。cí yán yì mì dú nán xiǎo,zì tǐ bù lèi lì yǔ kē。
年深岂免有缺画,快剑斫断生蛟鼍。nián shēn qǐ miǎn yǒu quē huà,kuài jiàn zhuó duàn shēng jiāo tuó。
鸾翔凤翥众仙下,珊瑚碧树交枝柯。luán xiáng fèng zhù zhòng xiān xià,shān hú bì shù jiāo zhī kē。
金绳铁索锁钮壮,古鼎跃水龙腾梭。jīn shéng tiě suǒ suǒ niǔ zhuàng,gǔ dǐng yuè shuǐ lóng téng suō。
陋儒编诗不收入,二雅褊迫无委蛇。lòu rú biān shī bù shōu rù,èr yǎ biǎn pò wú wěi shé。
孔子西行不到秦,掎摭星宿遗羲娥。kǒng zi xī xíng bù dào qín,jǐ zhí xīng sù yí xī é。
嗟余好古生苦晚,对此涕泪双滂沱。jiē yú hǎo gǔ shēng kǔ wǎn,duì cǐ tì lèi shuāng pāng tuó。
忆昔初蒙博士征,其年始改称元和。yì xī chū méng bó shì zhēng,qí nián shǐ gǎi chēng yuán hé。
故人从军在右辅,为我度量掘臼科。gù rén cóng jūn zài yòu fǔ,wèi wǒ dù liàng jué jiù kē。
濯冠沐浴告祭酒,如此至宝存岂多。zhuó guān mù yù gào jì jiǔ,rú cǐ zhì bǎo cún qǐ duō。
毡包席裹可立致,十鼓只载数骆驼。zhān bāo xí guǒ kě lì zhì,shí gǔ zhǐ zài shù luò tuó。
荐诸太庙比郜鼎,光價岂止百倍过。jiàn zhū tài miào bǐ gào dǐng,guāng jià qǐ zhǐ bǎi bèi guò。
圣恩若许留太学,诸生讲解得切磋。shèng ēn ruò xǔ liú tài xué,zhū shēng jiǎng jiě dé qiè cuō。
观经鸿都尚填咽,坐见举国来奔波。guān jīng hóng dōu shàng tián yàn,zuò jiàn jǔ guó lái bēn bō。
剜苔剔藓露节角,安置妥帖平不颇。wān tái tī xiǎn lù jié jiǎo,ān zhì tuǒ tiē píng bù pǒ。
大厦深檐与盖覆,经历久远期无陀。dà shà shēn yán yǔ gài fù,jīng lì jiǔ yuǎn qī wú tuó。
中朝大官老于事,讵肯感激徒媕婀。zhōng cháo dà guān lǎo yú shì,jù kěn gǎn jī tú ān ē。
牧童敲火牛砺角,谁复着手为摩挲。mù tóng qiāo huǒ niú lì jiǎo,shuí fù zhe shǒu wèi mó sā。
日销月铄就埋没,六年西顾空吟哦。rì xiāo yuè shuò jiù mái méi,liù nián xī gù kōng yín ó。
羲之俗书趁姿媚,数纸尚可博白鹅。xī zhī sú shū chèn zī mèi,shù zhǐ shàng kě bó bái é。
继周八代争战罢,无人收拾理则那。jì zhōu bā dài zhēng zhàn bà,wú rén shōu shí lǐ zé nà。
方今太平日无事,柄任儒术崇丘轲。fāng jīn tài píng rì wú shì,bǐng rèn rú shù chóng qiū kē。
安能以此上论列,愿借辩口如悬河。ān néng yǐ cǐ shàng lùn liè,yuàn jiè biàn kǒu rú xuán hé。
石鼓之歌止于此,呜呼吾意其蹉跎。shí gǔ zhī gē zhǐ yú cǐ,wū hū wú yì qí cuō tuó。
韩愈

韩愈

韩愈(768~824)字退之,唐代文学家、哲学家、思想家,河阳(今河南省焦作孟州市)人,汉族。祖籍河北昌黎,世称韩昌黎。晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥号“文”,又称韩文公。他与柳宗元同为唐代古文运动的倡导者,主张学习先秦两汉的散文语言,破骈为散,扩大文言文的表达功能。宋代苏轼称他“文起八代之衰”,明人推他为唐宋八大家之首,与柳宗元并称“韩柳”,有“文章巨公”和“百代文宗”之名,作品都收在《昌黎先生集》里。韩愈在思想上是中国“道统”观念的确立者,是尊儒反佛的里程碑式人物。 韩愈的作品>>

猜您喜欢

郾城晚饮奉赠副使马侍郎及冯

韩愈

城上赤云呈胜气,眉间黄色见归期。chéng shàng chì yún chéng shèng qì,méi jiān huáng sè jiàn guī qī。
幕中无事惟须饮,即是连镳向阙时。mù zhōng wú shì wéi xū yǐn,jí shì lián biāo xiàng quē shí。

酬别留后侍郎

韩愈

为文无出相如右,谋帅难居郤縠先。wèi wén wú chū xiāng rú yòu,móu shuài nán jū xì hú xiān。
归去雪销溱洧动,西来旌旆拂晴天。guī qù xuě xiāo qín wěi dòng,xī lái jīng pèi fú qíng tiān。

同李二十八员外从裴相公野宿西界

韩愈

四面星辰著地明,散烧烟火宿天兵。sì miàn xīng chén zhù dì míng,sàn shāo yān huǒ sù tiān bīng。
不关破贼须归奏,自趁新年贺太平。bù guān pò zéi xū guī zòu,zì chèn xīn nián hè tài píng。

过襄城

韩愈

郾城辞罢过襄城,颍水嵩山刮眼明。yǎn chéng cí bà guò xiāng chéng,yǐng shuǐ sōng shān guā yǎn míng。
已去蔡州三百里,家人不用远来迎。yǐ qù cài zhōu sān bǎi lǐ,jiā rén bù yòng yuǎn lái yíng。

宿神龟招李二十八冯十七

韩愈

荒山野水照斜晖,啄雪寒鸦趁始飞。huāng shān yě shuǐ zhào xié huī,zhuó xuě hán yā chèn shǐ fēi。
夜宿驿亭愁不睡,幸来相就盖征衣。yè sù yì tíng chóu bù shuì,xìng lái xiāng jiù gài zhēng yī。

和李司勋过连昌宫

韩愈

夹道疏槐出老根,高甍巨桷压山原。jiā dào shū huái chū lǎo gēn,gāo méng jù jué yā shān yuán。
宫前遗老来相问,今是开元几叶孙。gōng qián yí lǎo lái xiāng wèn,jīn shì kāi yuán jǐ yè sūn。

次潼关先寄张十二阁老使君

韩愈

荆山已去华山来,日出潼关四扇开。jīng shān yǐ qù huá shān lái,rì chū tóng guān sì shàn kāi。
刺史莫辞迎候远,相公亲破蔡州回。cì shǐ mò cí yíng hòu yuǎn,xiāng gōng qīn pò cài zhōu huí。

次潼关上都统相公

韩愈

暂辞堂印执兵权,尽管诸军破贼年。zàn cí táng yìn zhí bīng quán,jǐn guǎn zhū jūn pò zéi nián。
冠盖相望催入相,待将功德格皇天。guān gài xiāng wàng cuī rù xiāng,dài jiāng gōng dé gé huáng tiān。

桃林夜贺晋公

韩愈

西来骑火照山红,夜宿桃林腊月中。xī lái qí huǒ zhào shān hóng,yè sù táo lín là yuè zhōng。
手把命圭兼相印,一时重叠赏元功。shǒu bǎ mìng guī jiān xiāng yìn,yī shí zhòng dié shǎng yuán gōng。

元日酬蔡州马十二尚书去年蔡州元日见寄之什

韩愈

元日新诗已去年,蔡州遥寄荷相怜。yuán rì xīn shī yǐ qù nián,cài zhōu yáo jì hé xiāng lián。
今朝纵有谁人领,自是三峰不敢眠。jīn cháo zòng yǒu shuí rén lǐng,zì shì sān fēng bù gǎn mián。

答道士寄树鸡

韩愈

软湿青黄状可猜,欲烹还唤木盘回。ruǎn shī qīng huáng zhuàng kě cāi,yù pēng hái huàn mù pán huí。
烦君自入华阳洞,直割乖龙左耳来。fán jūn zì rù huá yáng dòng,zhí gē guāi lóng zuǒ ěr lái。

武关西逢配流吐蕃

韩愈

嗟尔戎人莫惨然,湖南地近保生全。jiē ěr róng rén mò cǎn rán,hú nán dì jìn bǎo shēng quán。
我今罪重无归望,直去长安路八千。wǒ jīn zuì zhòng wú guī wàng,zhí qù zhǎng ān lù bā qiān。

题临泷寺

韩愈

不觉离家已五千,仍将衰病入泷船。bù jué lí jiā yǐ wǔ qiān,réng jiāng shuāi bìng rù lóng chuán。
潮阳未到吾能说,海气昏昏水拍天。cháo yáng wèi dào wú néng shuō,hǎi qì hūn hūn shuǐ pāi tiān。

晚次宣溪辱韵州张端公使君惠书叙别酬以绝句二章

韩愈

韶州南去接宣溪,云水苍茫日向西。sháo zhōu nán qù jiē xuān xī,yún shuǐ cāng máng rì xiàng xī。
客泪数行先自落,鹧鸪休傍耳边啼。kè lèi shù xíng xiān zì luò,zhè gū xiū bàng ěr biān tí。

晚次宣溪辱韵州张端公使君惠书叙别酬以绝句二章

韩愈

兼金那足比清文,百首相随愧使君。jiān jīn nà zú bǐ qīng wén,bǎi shǒu xiāng suí kuì shǐ jūn。
俱是岭南巡管内,莫欺荒僻断知闻。jù shì lǐng nán xún guǎn nèi,mò qī huāng pì duàn zhī wén。