古诗词

谢自然诗

韩愈

果州南充县,寒女谢自然。guǒ zhōu nán chōng xiàn,hán nǚ xiè zì rán。
童騃无所识,但闻有神仙。tóng ái wú suǒ shí,dàn wén yǒu shén xiān。
轻生学其术,乃在金泉山。qīng shēng xué qí shù,nǎi zài jīn quán shān。
繁华荣慕绝,父母慈爱捐。fán huá róng mù jué,fù mǔ cí ài juān。
凝心感魑魅,慌惚难具言。níng xīn gǎn chī mèi,huāng hū nán jù yán。
一朝坐空室,云雾生其间。yī cháo zuò kōng shì,yún wù shēng qí jiān。
如聆笙竽韵,来自冥冥天。rú líng shēng yú yùn,lái zì míng míng tiān。
白日变幽晦,萧萧风景寒。bái rì biàn yōu huì,xiāo xiāo fēng jǐng hán。
檐楹暂明灭,五色光属联。yán yíng zàn míng miè,wǔ sè guāng shǔ lián。
观者徒倾骇,踯躅讵敢前。guān zhě tú qīng hài,zhí zhú jù gǎn qián。
须臾自轻举,飘若风中烟。xū yú zì qīng jǔ,piāo ruò fēng zhōng yān。
茫茫八纮大,影响无由缘。máng máng bā hóng dà,yǐng xiǎng wú yóu yuán。
里胥上其事,郡守惊且叹。lǐ xū shàng qí shì,jùn shǒu jīng qiě tàn。
驱车领官吏,氓俗争相先。qū chē lǐng guān lì,máng sú zhēng xiāng xiān。
入门无所见,冠履同蜕蝉。rù mén wú suǒ jiàn,guān lǚ tóng tuì chán。
皆云神仙事,灼灼信可传。jiē yún shén xiān shì,zhuó zhuó xìn kě chuán。
余闻古夏后,象物知神奸。yú wén gǔ xià hòu,xiàng wù zhī shén jiān。
山林民可入,魍魉莫逢旃。shān lín mín kě rù,wǎng liǎng mò féng zhān。
逶迤不复振,后世恣欺谩。wēi yí bù fù zhèn,hòu shì zì qī mán。
幽明纷杂乱,人鬼更相残。yōu míng fēn zá luàn,rén guǐ gèng xiāng cán。
秦皇虽笃好,汉武洪其源。qín huáng suī dǔ hǎo,hàn wǔ hóng qí yuán。
自从二主来,此祸竟连连。zì cóng èr zhǔ lái,cǐ huò jìng lián lián。
木石生怪变,狐狸骋妖患。mù shí shēng guài biàn,hú lí chěng yāo huàn。
莫能尽性命,安得更长延。mò néng jǐn xìng mìng,ān dé gèng zhǎng yán。
人生处万类,知识最为贤。rén shēng chù wàn lèi,zhī shí zuì wèi xián。
奈何不自信,反欲从物迁。nài hé bù zì xìn,fǎn yù cóng wù qiān。
往者不可悔,孤魂抱深冤。wǎng zhě bù kě huǐ,gū hún bào shēn yuān。
来者犹可诫,余言岂空文。lái zhě yóu kě jiè,yú yán qǐ kōng wén。
人生有常理,男女各有伦。rén shēng yǒu cháng lǐ,nán nǚ gè yǒu lún。
寒衣及饥食,在纺绩耕耘。hán yī jí jī shí,zài fǎng jì gēng yún。
下以保子孙,上以奉君亲。xià yǐ bǎo zi sūn,shàng yǐ fèng jūn qīn。
苟异于此道,皆为弃其身。gǒu yì yú cǐ dào,jiē wèi qì qí shēn。
噫乎彼寒女,永托异物群。yī hū bǐ hán nǚ,yǒng tuō yì wù qún。
感伤遂成诗,昧者宜书绅。gǎn shāng suì chéng shī,mèi zhě yí shū shēn。
韩愈

韩愈

韩愈(768~824)字退之,唐代文学家、哲学家、思想家,河阳(今河南省焦作孟州市)人,汉族。祖籍河北昌黎,世称韩昌黎。晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥号“文”,又称韩文公。他与柳宗元同为唐代古文运动的倡导者,主张学习先秦两汉的散文语言,破骈为散,扩大文言文的表达功能。宋代苏轼称他“文起八代之衰”,明人推他为唐宋八大家之首,与柳宗元并称“韩柳”,有“文章巨公”和“百代文宗”之名,作品都收在《昌黎先生集》里。韩愈在思想上是中国“道统”观念的确立者,是尊儒反佛的里程碑式人物。 韩愈的作品>>

猜您喜欢

题张十八所居

韩愈

君居泥沟上,沟浊萍青青。jūn jū ní gōu shàng,gōu zhuó píng qīng qīng。
蛙欢桥未扫,蝉嘒门长扃。wā huān qiáo wèi sǎo,chán huì mén zhǎng jiōng。
名秩后千品,诗文齐六经。míng zhì hòu qiān pǐn,shī wén qí liù jīng。
端来问奇字,为我讲声形。duān lái wèn qí zì,wèi wǒ jiǎng shēng xíng。

宿龙宫滩

韩愈

浩浩复汤汤,滩声抑更扬。hào hào fù tāng tāng,tān shēng yì gèng yáng。
奔流疑激电,惊浪似浮霜。bēn liú yí jī diàn,jīng làng shì fú shuāng。
梦觉灯生晕,宵残雨送凉。mèng jué dēng shēng yūn,xiāo cán yǔ sòng liáng。
如何连晓语,一半是思乡。rú hé lián xiǎo yǔ,yī bàn shì sī xiāng。

次同

韩愈

今日是何朝,天晴物色饶。jīn rì shì hé cháo,tiān qíng wù sè ráo。
落英千尺堕,游丝百丈飘。luò yīng qiān chǐ duò,yóu sī bǎi zhàng piāo。
泄乳交岩脉,悬流揭浪标。xiè rǔ jiāo yán mài,xuán liú jiē làng biāo。
无心思岭北,猿鸟莫相撩。wú xīn sī lǐng běi,yuán niǎo mò xiāng liāo。

郴州祈雨

韩愈

乞雨女郎魂,炰羞洁且繁。qǐ yǔ nǚ láng hún,páo xiū jié qiě fán。
庙开鼯鼠叫,神降越巫言。miào kāi wú shǔ jiào,shén jiàng yuè wū yán。
旱气期销荡,阴官想骏奔。hàn qì qī xiāo dàng,yīn guān xiǎng jùn bēn。
行看五马入,萧飒已随轩。xíng kàn wǔ mǎ rù,xiāo sà yǐ suí xuān。

晚泊江口

韩愈

郡城朝解缆,江岸暮依村。jùn chéng cháo jiě lǎn,jiāng àn mù yī cūn。
二女竹上泪,孤臣水底魂。èr nǚ zhú shàng lèi,gū chén shuǐ dǐ hún。
双双归蜇燕,一一叫群猿。shuāng shuāng guī zhē yàn,yī yī jiào qún yuán。
回首那闻语,空看别袖翻。huí shǒu nà wén yǔ,kōng kàn bié xiù fān。

木芙蓉

韩愈

新开寒露丛,远比水间红。xīn kāi hán lù cóng,yuǎn bǐ shuǐ jiān hóng。
艳色宁相妒,嘉名偶自同。yàn sè níng xiāng dù,jiā míng ǒu zì tóng。
采江官渡晚,搴木古祠空。cǎi jiāng guān dù wǎn,qiān mù gǔ cí kōng。
愿得勤来看,无令便逐风。yuàn dé qín lái kàn,wú lìng biàn zhú fēng。

梁国惠康公主挽歌二首

韩愈

定谥芳声远,移封大国新。dìng shì fāng shēng yuǎn,yí fēng dà guó xīn。
巽宫尊长女,台室属良人。xùn gōng zūn zhǎng nǚ,tái shì shǔ liáng rén。
河汉重泉夜,梧桐半树春。hé hàn zhòng quán yè,wú tóng bàn shù chūn。
龙轜非厌翟,还辗禁城尘。lóng ér fēi yàn dí,hái niǎn jìn chéng chén。

梁国惠康公主挽歌二首

韩愈

秦地吹箫女,湘波鼓瑟妃。qín dì chuī xiāo nǚ,xiāng bō gǔ sè fēi。
佩兰初应梦,奔月竟沦辉。pèi lán chū yīng mèng,bēn yuè jìng lún huī。
夫族迎魂去,宫官会葬归。fū zú yíng hún qù,gōng guān huì zàng guī。
从今沁园草,无复更芳菲。cóng jīn qìn yuán cǎo,wú fù gèng fāng fēi。

寒食直归遇雨

韩愈

寒食时看度,春游事已违。hán shí shí kàn dù,chūn yóu shì yǐ wéi。
风光连日直,阴雨半朝归。fēng guāng lián rì zhí,yīn yǔ bàn cháo guī。
不见红毬上,那论彩索飞。bù jiàn hóng qiú shàng,nà lùn cǎi suǒ fēi。
惟将新赐火,向曙著朝衣。wéi jiāng xīn cì huǒ,xiàng shǔ zhù cháo yī。

送李六协律归荆南

韩愈

早日羁游所,春风送客归。zǎo rì jī yóu suǒ,chūn fēng sòng kè guī。
柳花还漠漠,江燕正飞飞。liǔ huā hái mò mò,jiāng yàn zhèng fēi fēi。
歌舞知谁在,宾僚逐使非。gē wǔ zhī shuí zài,bīn liáo zhú shǐ fēi。
宋亭池水绿,莫忘蹋芳菲。sòng tíng chí shuǐ lǜ,mò wàng tà fāng fēi。

游城南十六首题韦氏庄

韩愈

昔者谁能比,今来事不同。xī zhě shuí néng bǐ,jīn lái shì bù tóng。
寂寥青草曲,散漫白榆风。jì liáo qīng cǎo qū,sàn màn bái yú fēng。
架倒藤全落,篱崩竹半空。jià dào téng quán luò,lí bēng zhú bàn kōng。
宁须惆怅立,翻覆本无穷。níng xū chóu chàng lì,fān fù běn wú qióng。

大行皇太后挽歌词三首

韩愈

一纪尊名正,三时孝养荣。yī jì zūn míng zhèng,sān shí xiào yǎng róng。
高居朝圣主,厚德载群生。gāo jū cháo shèng zhǔ,hòu dé zài qún shēng。
武帐虚中禁,玄堂掩太平。wǔ zhàng xū zhōng jìn,xuán táng yǎn tài píng。
秋天笳鼓歇,松柏遍山鸣。qiū tiān jiā gǔ xiē,sōng bǎi biàn shān míng。

大行皇太后挽歌词三首

韩愈

威仪备吉凶,文物杂军容。wēi yí bèi jí xiōng,wén wù zá jūn róng。
配地行新祭,因山托故封。pèi dì xíng xīn jì,yīn shān tuō gù fēng。
凤飞终不返,剑化会相从。fèng fēi zhōng bù fǎn,jiàn huà huì xiāng cóng。
无复临长乐,空闻报晓钟。wú fù lín zhǎng lè,kōng wén bào xiǎo zhōng。

大行皇太后挽歌词三首

韩愈

追攀万国来,警卫百神陪。zhuī pān wàn guó lái,jǐng wèi bǎi shén péi。
画翣登秋殿,容衣入夜台。huà shà dēng qiū diàn,róng yī rù yè tái。
云随仙驭远,风助圣情哀。yún suí xiān yù yuǎn,fēng zhù shèng qíng āi。
只有朝陵日,妆奁一暂开。zhǐ yǒu cháo líng rì,zhuāng lián yī zàn kāi。

同李二十八夜次襄城

韩愈

周楚仍连接,川原乍屈盘。zhōu chǔ réng lián jiē,chuān yuán zhà qū pán。
云垂天不暖,尘涨雪犹乾。yún chuí tiān bù nuǎn,chén zhǎng xuě yóu qián。
印绶归台室,旌旗别将坛。yìn shòu guī tái shì,jīng qí bié jiāng tán。
欲知迎候盛,骑火万星攒。yù zhī yíng hòu shèng,qí huǒ wàn xīng zǎn。
3681234567»