古诗词

谢自然诗

韩愈

果州南充县,寒女谢自然。guǒ zhōu nán chōng xiàn,hán nǚ xiè zì rán。
童騃无所识,但闻有神仙。tóng ái wú suǒ shí,dàn wén yǒu shén xiān。
轻生学其术,乃在金泉山。qīng shēng xué qí shù,nǎi zài jīn quán shān。
繁华荣慕绝,父母慈爱捐。fán huá róng mù jué,fù mǔ cí ài juān。
凝心感魑魅,慌惚难具言。níng xīn gǎn chī mèi,huāng hū nán jù yán。
一朝坐空室,云雾生其间。yī cháo zuò kōng shì,yún wù shēng qí jiān。
如聆笙竽韵,来自冥冥天。rú líng shēng yú yùn,lái zì míng míng tiān。
白日变幽晦,萧萧风景寒。bái rì biàn yōu huì,xiāo xiāo fēng jǐng hán。
檐楹暂明灭,五色光属联。yán yíng zàn míng miè,wǔ sè guāng shǔ lián。
观者徒倾骇,踯躅讵敢前。guān zhě tú qīng hài,zhí zhú jù gǎn qián。
须臾自轻举,飘若风中烟。xū yú zì qīng jǔ,piāo ruò fēng zhōng yān。
茫茫八纮大,影响无由缘。máng máng bā hóng dà,yǐng xiǎng wú yóu yuán。
里胥上其事,郡守惊且叹。lǐ xū shàng qí shì,jùn shǒu jīng qiě tàn。
驱车领官吏,氓俗争相先。qū chē lǐng guān lì,máng sú zhēng xiāng xiān。
入门无所见,冠履同蜕蝉。rù mén wú suǒ jiàn,guān lǚ tóng tuì chán。
皆云神仙事,灼灼信可传。jiē yún shén xiān shì,zhuó zhuó xìn kě chuán。
余闻古夏后,象物知神奸。yú wén gǔ xià hòu,xiàng wù zhī shén jiān。
山林民可入,魍魉莫逢旃。shān lín mín kě rù,wǎng liǎng mò féng zhān。
逶迤不复振,后世恣欺谩。wēi yí bù fù zhèn,hòu shì zì qī mán。
幽明纷杂乱,人鬼更相残。yōu míng fēn zá luàn,rén guǐ gèng xiāng cán。
秦皇虽笃好,汉武洪其源。qín huáng suī dǔ hǎo,hàn wǔ hóng qí yuán。
自从二主来,此祸竟连连。zì cóng èr zhǔ lái,cǐ huò jìng lián lián。
木石生怪变,狐狸骋妖患。mù shí shēng guài biàn,hú lí chěng yāo huàn。
莫能尽性命,安得更长延。mò néng jǐn xìng mìng,ān dé gèng zhǎng yán。
人生处万类,知识最为贤。rén shēng chù wàn lèi,zhī shí zuì wèi xián。
奈何不自信,反欲从物迁。nài hé bù zì xìn,fǎn yù cóng wù qiān。
往者不可悔,孤魂抱深冤。wǎng zhě bù kě huǐ,gū hún bào shēn yuān。
来者犹可诫,余言岂空文。lái zhě yóu kě jiè,yú yán qǐ kōng wén。
人生有常理,男女各有伦。rén shēng yǒu cháng lǐ,nán nǚ gè yǒu lún。
寒衣及饥食,在纺绩耕耘。hán yī jí jī shí,zài fǎng jì gēng yún。
下以保子孙,上以奉君亲。xià yǐ bǎo zi sūn,shàng yǐ fèng jūn qīn。
苟异于此道,皆为弃其身。gǒu yì yú cǐ dào,jiē wèi qì qí shēn。
噫乎彼寒女,永托异物群。yī hū bǐ hán nǚ,yǒng tuō yì wù qún。
感伤遂成诗,昧者宜书绅。gǎn shāng suì chéng shī,mèi zhě yí shū shēn。
韩愈

韩愈

韩愈(768~824)字退之,唐代文学家、哲学家、思想家,河阳(今河南省焦作孟州市)人,汉族。祖籍河北昌黎,世称韩昌黎。晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥号“文”,又称韩文公。他与柳宗元同为唐代古文运动的倡导者,主张学习先秦两汉的散文语言,破骈为散,扩大文言文的表达功能。宋代苏轼称他“文起八代之衰”,明人推他为唐宋八大家之首,与柳宗元并称“韩柳”,有“文章巨公”和“百代文宗”之名,作品都收在《昌黎先生集》里。韩愈在思想上是中国“道统”观念的确立者,是尊儒反佛的里程碑式人物。 韩愈的作品>>

猜您喜欢

奉和虢州刘给事使君

韩愈

湖上新亭好,公来日出初。hú shàng xīn tíng hǎo,gōng lái rì chū chū。
水文浮枕簟,瓦影荫龟鱼。shuǐ wén fú zhěn diàn,wǎ yǐng yīn guī yú。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

汩汩几时休,从春复到秋。gǔ gǔ jǐ shí xiū,cóng chūn fù dào qiū。
只言池未满,池满强交流。zhǐ yán chí wèi mǎn,chí mǎn qiáng jiāo liú。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

竹洞何年有,公初斫竹开。zhú dòng hé nián yǒu,gōng chū zhuó zhú kāi。
洞门无锁钥,俗客不曾来。dòng mén wú suǒ yào,sú kè bù céng lái。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

南馆城阴阔,东湖水气多。nán guǎn chéng yīn kuò,dōng hú shuǐ qì duō。
直须台上看,始奈月明何。zhí xū tái shàng kàn,shǐ nài yuè míng hé。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

自有人知处,那无步往踪。zì yǒu rén zhī chù,nà wú bù wǎng zōng。
莫教安四壁,面面看芙蓉。mò jiào ān sì bì,miàn miàn kàn fú róng。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

蔼蔼溪流慢,梢梢岸筱长。ǎi ǎi xī liú màn,shāo shāo àn xiǎo zhǎng。
穿沙碧簳净,落水紫苞香。chuān shā bì gǎn jìng,luò shuǐ zǐ bāo xiāng。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

闻说游湖棹,寻常到此回。wén shuō yóu hú zhào,xún cháng dào cǐ huí。
应留醒心处,准拟醉时来。yīng liú xǐng xīn chù,zhǔn nǐ zuì shí lái。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

蜂蝶去纷纷,香风隔岸闻。fēng dié qù fēn fēn,xiāng fēng gé àn wén。
欲知花岛处,水上觅红云。yù zhī huā dǎo chù,shuǐ shàng mì hóng yún。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

柳树谁人种,行行夹岸高。liǔ shù shuí rén zhǒng,xíng xíng jiā àn gāo。
莫将条系缆,著处有蝉号。mò jiāng tiáo xì lǎn,zhù chù yǒu chán hào。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

新月迎宵挂,晴云到晚留。xīn yuè yíng xiāo guà,qíng yún dào wǎn liú。
为遮西望眼,终是懒回头。wèi zhē xī wàng yǎn,zhōng shì lǎn huí tóu。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

无尘从不扫,有鸟莫令弹。wú chén cóng bù sǎo,yǒu niǎo mò lìng dàn。
若要添风月,应除数百竿。ruò yào tiān fēng yuè,yīng chú shù bǎi gān。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

风雨秋池上,高荷盖水繁。fēng yǔ qiū chí shàng,gāo hé gài shuǐ fán。
未谙鸣摵摵,那似卷翻翻。wèi ān míng shè shè,nà shì juǎn fān fān。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

罫布畦堪数,枝分水莫寻。guà bù qí kān shù,zhī fēn shuǐ mò xún。
鱼肥知已秀,鹤没觉初深。yú féi zhī yǐ xiù,hè méi jué chū shēn。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

柳巷还飞絮,春馀几许时。liǔ xiàng hái fēi xù,chūn yú jǐ xǔ shí。
吏人休报事,公作送春诗。lì rén xiū bào shì,gōng zuò sòng chūn shī。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

源上花初发,公应日日来。yuán shàng huā chū fā,gōng yīng rì rì lái。
丁宁红与紫,慎莫一时开。dīng níng hóng yǔ zǐ,shèn mò yī shí kāi。
3681234567»