古诗词

月蚀诗效

韩愈

元和庚寅斗插子,月十四日三更中。yuán hé gēng yín dòu chā zi,yuè shí sì rì sān gèng zhōng。
森森万木夜僵立,寒气屃奰顽无风。sēn sēn wàn mù yè jiāng lì,hán qì xì bì wán wú fēng。
月形如白盘,完完上天东。yuè xíng rú bái pán,wán wán shàng tiān dōng。
忽然有物来啖之,不知是何虫。hū rán yǒu wù lái dàn zhī,bù zhī shì hé chóng。
如何至神物,遭此狼狈凶。rú hé zhì shén wù,zāo cǐ láng bèi xiōng。
星如撒沙出,攒集争强雄。xīng rú sā shā chū,zǎn jí zhēng qiáng xióng。
油灯不照席,是夕吐燄如长虹。yóu dēng bù zhào xí,shì xī tǔ yàn rú zhǎng hóng。
玉川子,涕泗下,中庭独行。yù chuān zi,tì sì xià,zhōng tíng dú xíng。
念此日月者,为天之眼睛。niàn cǐ rì yuè zhě,wèi tiān zhī yǎn jīng。
此犹不自保,吾道何由行。cǐ yóu bù zì bǎo,wú dào hé yóu xíng。
尝闻古老言,疑是虾蟆精。cháng wén gǔ lǎo yán,yí shì xiā má jīng。
径圆千里纳女腹,何处养女百丑形。jìng yuán qiān lǐ nà nǚ fù,hé chù yǎng nǚ bǎi chǒu xíng。
杷沙脚手钝,谁使女解缘青冥。pá shā jiǎo shǒu dùn,shuí shǐ nǚ jiě yuán qīng míng。
黄帝有四目,帝舜重其明。huáng dì yǒu sì mù,dì shùn zhòng qí míng。
今天祗两目,何故许食使偏盲。jīn tiān zhī liǎng mù,hé gù xǔ shí shǐ piān máng。
尧呼大水浸十日,不惜万国赤子鱼头生。yáo hū dà shuǐ jìn shí rì,bù xī wàn guó chì zi yú tóu shēng。
女于此时若食日,虽食八九无嚵名。nǚ yú cǐ shí ruò shí rì,suī shí bā jiǔ wú chán míng。
赤龙黑鸟烧口热,翎鬣倒侧相搪撑。chì lóng hēi niǎo shāo kǒu rè,líng liè dào cè xiāng táng chēng。
婪酣大肚遭一饱,饥肠彻死无由鸣。lán hān dà dù zāo yī bǎo,jī cháng chè sǐ wú yóu míng。
后时食月罪当死,天罗磕匝何处逃汝刑。hòu shí shí yuè zuì dāng sǐ,tiān luó kē zā hé chù táo rǔ xíng。
玉川子立于庭而言曰,地行贱臣仝。yù chuān zi lì yú tíng ér yán yuē,dì xíng jiàn chén tóng。
再拜敢告上天公,臣有一寸刃。zài bài gǎn gào shàng tiān gōng,chén yǒu yī cùn rèn。
可刳凶蟆肠,无梯可上天。kě kū xiōng má cháng,wú tī kě shàng tiān。
天阶无由有臣踪,寄笺东南风。tiān jiē wú yóu yǒu chén zōng,jì jiān dōng nán fēng。
天门西北祈风通,丁宁附耳莫漏泄。tiān mén xī běi qí fēng tōng,dīng níng fù ěr mò lòu xiè。
薄命正值飞廉慵,东方青色龙。báo mìng zhèng zhí fēi lián yōng,dōng fāng qīng sè lóng。
牙角何呀呀,从官百馀座。yá jiǎo hé ya ya,cóng guān bǎi yú zuò。
嚼啜烦官家,月蚀汝不知。jué chuài fán guān jiā,yuè shí rǔ bù zhī。
安用为龙窟天河,赤鸟司南方。ān yòng wèi lóng kū tiān hé,chì niǎo sī nán fāng。
尾秃翅觰沙,月蚀于汝头。wěi tū chì zhā shā,yuè shí yú rǔ tóu。
汝口开呀呀,虾蟆掠汝两吻过。rǔ kǒu kāi ya ya,xiā má lüè rǔ liǎng wěn guò。
忍学省事不以汝觜啄虾蟆,於菟蹲于西。rěn xué shěng shì bù yǐ rǔ zī zhuó xiā má,yú tú dūn yú xī。
旗旄卫毵㲚,既从白帝祠。qí máo wèi sān shā,jì cóng bái dì cí。
又食于蜡礼有加,忍令月被恶物食。yòu shí yú là lǐ yǒu jiā,rěn lìng yuè bèi è wù shí。
枉于汝口插齿牙,乌龟怯奸。wǎng yú rǔ kǒu chā chǐ yá,wū guī qiè jiān。
怕寒缩颈,以壳自遮。pà hán suō jǐng,yǐ ké zì zhē。
终令夸蛾抉汝出,卜师烧锥钻灼满板如星罗。zhōng lìng kuā é jué rǔ chū,bo shī shāo zhuī zuān zhuó mǎn bǎn rú xīng luó。
此外内外官,琐细不足科。cǐ wài nèi wài guān,suǒ xì bù zú kē。
臣请悉扫除,慎勿许语令啾哗。chén qǐng xī sǎo chú,shèn wù xǔ yǔ lìng jiū huā。
并光全耀归我月,盲眼镜净无纤瑕。bìng guāng quán yào guī wǒ yuè,máng yǎn jìng jìng wú xiān xiá。
弊蛙拘送主府官,帝箸下腹尝其皤。bì wā jū sòng zhǔ fǔ guān,dì zhù xià fù cháng qí pó。
依前使兔操杵臼,玉阶桂树闲婆娑。yī qián shǐ tù cāo chǔ jiù,yù jiē guì shù xián pó suō。
姮娥还宫室,太阳有室家。héng é hái gōng shì,tài yáng yǒu shì jiā。
天虽高,耳属地。tiān suī gāo,ěr shǔ dì。
感臣赤心,使臣知意。gǎn chén chì xīn,shǐ chén zhī yì。
虽无明言,潜喻厥旨。suī wú míng yán,qián yù jué zhǐ。
有气有形,皆吾赤子。yǒu qì yǒu xíng,jiē wú chì zi。
虽忿大伤,忍杀孩稚。suī fèn dà shāng,rěn shā hái zhì。
还汝月明,安行于次。hái rǔ yuè míng,ān xíng yú cì。
尽释众罪,以蛙磔死。jǐn shì zhòng zuì,yǐ wā zhé sǐ。
韩愈

韩愈

韩愈(768~824)字退之,唐代文学家、哲学家、思想家,河阳(今河南省焦作孟州市)人,汉族。祖籍河北昌黎,世称韩昌黎。晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥号“文”,又称韩文公。他与柳宗元同为唐代古文运动的倡导者,主张学习先秦两汉的散文语言,破骈为散,扩大文言文的表达功能。宋代苏轼称他“文起八代之衰”,明人推他为唐宋八大家之首,与柳宗元并称“韩柳”,有“文章巨公”和“百代文宗”之名,作品都收在《昌黎先生集》里。韩愈在思想上是中国“道统”观念的确立者,是尊儒反佛的里程碑式人物。 韩愈的作品>>

猜您喜欢

晚次宣溪辱韵州张端公使君惠书叙别酬以绝句二章

韩愈

兼金那足比清文,百首相随愧使君。jiān jīn nà zú bǐ qīng wén,bǎi shǒu xiāng suí kuì shǐ jūn。
俱是岭南巡管内,莫欺荒僻断知闻。jù shì lǐng nán xún guǎn nèi,mò qī huāng pì duàn zhī wén。

题秀禅师房

韩愈

桥夹水松行百步,竹床莞席到僧家。qiáo jiā shuǐ sōng xíng bǎi bù,zhú chuáng guǎn xí dào sēng jiā。
暂拳一手支头卧,还把鱼竿下钓沙。zàn quán yī shǒu zhī tóu wò,hái bǎ yú gān xià diào shā。

将至

韩愈

曲江山水闻来久,恐不知名访倍难。qū jiāng shān shuǐ wén lái jiǔ,kǒng bù zhī míng fǎng bèi nán。
愿借图经将入界,每逢佳处便开看。yuàn jiè tú jīng jiāng rù jiè,měi féng jiā chù biàn kāi kàn。

过始兴江口感怀

韩愈

忆作儿童随伯氏,南来今只一身存。yì zuò ér tóng suí bó shì,nán lái jīn zhǐ yī shēn cún。
目前百口还相逐,旧事无人可共论。mù qián bǎi kǒu hái xiāng zhú,jiù shì wú rén kě gòng lùn。

韩愈

中郎有女能传业,伯道无儿可保家。zhōng láng yǒu nǚ néng chuán yè,bó dào wú ér kě bǎo jiā。
偶到匡山曾住处,几行衰泪落烟霞。ǒu dào kuāng shān céng zhù chù,jǐ xíng shuāi lèi luò yān xiá。

题广昌馆

韩愈

白水龙飞已几春,偶逢遗迹问耕人。bái shuǐ lóng fēi yǐ jǐ chūn,ǒu féng yí jì wèn gēng rén。
丘坟发掘当官路,何处南阳有近亲。qiū fén fā jué dāng guān lù,hé chù nán yáng yǒu jìn qīn。

寄随州周员外

韩愈

陆孟丘杨久作尘,同时存者更谁人。lù mèng qiū yáng jiǔ zuò chén,tóng shí cún zhě gèng shuí rén。
金丹别后知传得,乞取刀圭救病身。jīn dān bié hòu zhī chuán dé,qǐ qǔ dāo guī jiù bìng shēn。

早春与张十八博士籍游杨尚书林亭寄第三阁老兼呈白冯二阁老

韩愈

墙下春渠入禁沟,渠冰初破满渠浮。qiáng xià chūn qú rù jìn gōu,qú bīng chū pò mǎn qú fú。
凤池近日长先暖,流到池时更不流。fèng chí jìn rì zhǎng xiān nuǎn,liú dào chí shí gèng bù liú。

夕次寿阳驿题吴郎中诗后

韩愈

风光欲动别长安,春半城边特地寒。fēng guāng yù dòng bié zhǎng ān,chūn bàn chéng biān tè dì hán。
不见园花兼巷柳,马头惟有月团团。bù jiàn yuán huā jiān xiàng liǔ,mǎ tóu wéi yǒu yuè tuán tuán。

镇州初归

韩愈

别来杨柳街头树,摆弄春风只欲飞。bié lái yáng liǔ jiē tóu shù,bǎi nòng chūn fēng zhǐ yù fēi。
还有小园桃李在,留花不发待郎归。hái yǒu xiǎo yuán táo lǐ zài,liú huā bù fā dài láng guī。

同水部张员外籍曲江春游寄白二十二舍人

韩愈

漠漠轻阴晚自开,青天白日映楼台。mò mò qīng yīn wǎn zì kāi,qīng tiān bái rì yìng lóu tái。
曲江水满花千树,有底忙时不肯来。qū jiāng shuǐ mǎn huā qiān shù,yǒu dǐ máng shí bù kěn lái。

早春呈水部张十八员外二首(其二)

韩愈

莫道官忙身老大,即无年少逐春心。mò dào guān máng shēn lǎo dà,jí wú nián shǎo zhú chūn xīn。
凭君先到江头看,柳色如今深未深。píng jūn xiān dào jiāng tóu kàn,liǔ sè rú jīn shēn wèi shēn。

奉使镇州行次承天行营奉酬裴司空

韩愈

窜逐三年海上归,逢公复此著征衣。cuàn zhú sān nián hǎi shàng guī,féng gōng fù cǐ zhù zhēng yī。
旋吟佳句还鞭马,恨不身先去鸟飞。xuán yín jiā jù hái biān mǎ,hèn bù shēn xiān qù niǎo fēi。

镇州路上谨酬裴司空相公重见寄

韩愈

衔命山东抚乱师,日驰三百自嫌迟。xián mìng shān dōng fǔ luàn shī,rì chí sān bǎi zì xián chí。
风霜满面无人识,何处如今更有诗。fēng shuāng mǎn miàn wú rén shí,hé chù rú jīn gèng yǒu shī。

奉和李相公题萧家林亭

韩愈

山公自是林园主,叹惜前贤造作时。shān gōng zì shì lín yuán zhǔ,tàn xī qián xián zào zuò shí。
岩洞幽深门尽锁,不因丞相几人知。yán dòng yōu shēn mén jǐn suǒ,bù yīn chéng xiāng jǐ rén zhī。