古诗词

道林寺居寄岳麓禅师二首

齐己

门前石路彻中峰,树影泉声在半空。mén qián shí lù chè zhōng fēng,shù yǐng quán shēng zài bàn kōng。
寻去未应劳上下,往来殊已倦西东。xún qù wèi yīng láo shàng xià,wǎng lái shū yǐ juàn xī dōng。
髭根尽白孤云并,心迹全忘片月同。zī gēn jǐn bái gū yún bìng,xīn jì quán wàng piàn yuè tóng。
长忆高窗夏天里,古松青桧午时风。zhǎng yì gāo chuāng xià tiān lǐ,gǔ sōng qīng guì wǔ shí fēng。
齐己

齐己

齐己(863年—937年)出家前俗名胡德生,晚年自号衡岳沙门,湖南长沙宁乡县祖塔乡人,唐朝晚期著名诗僧。 齐己的作品>>

猜您喜欢

答友生山居寄示

齐己

嘉遁有新吟,因僧寄竹林。jiā dùn yǒu xīn yín,yīn sēng jì zhú lín。
静思来鸟外,闲味绕松阴。jìng sī lái niǎo wài,xián wèi rào sōng yīn。
兵寇凭凌甚,溪山几许深。bīng kòu píng líng shén,xī shān jǐ xǔ shēn。
休为反招隐,携取一相寻。xiū wèi fǎn zhāo yǐn,xié qǔ yī xiāng xún。

新秋霁后晚眺怀先公

齐己

雨霁湘楚晚,水凉天亦澄。yǔ jì xiāng chǔ wǎn,shuǐ liáng tiān yì chéng。
山中应解夏,渡口有行僧。shān zhōng yīng jiě xià,dù kǒu yǒu xíng sēng。
鸟列沧洲队,云排碧落层。niǎo liè cāng zhōu duì,yún pái bì luò céng。
孤峰磬声绝,一点石龛灯。gū fēng qìng shēng jué,yī diǎn shí kān dēng。

池上感兴

齐己

所向似无端,风前吟凭栏。suǒ xiàng shì wú duān,fēng qián yín píng lán。
旁人应闷见,片水自闲看。páng rén yīng mèn jiàn,piàn shuǐ zì xián kàn。
碧底红鳞鬣,澄边白羽翰。bì dǐ hóng lín liè,chéng biān bái yǔ hàn。
南山众木叶,飘著竹声乾。nán shān zhòng mù yè,piāo zhù zhú shēng qián。

和昙域上人寄赠之什

齐己

百病煎衰朽,栖迟战国中。bǎi bìng jiān shuāi xiǔ,qī chí zhàn guó zhōng。
思量青壁寺,行坐赤松风。sī liàng qīng bì sì,xíng zuò chì sōng fēng。
道寄虚无合,书传往复空。dào jì xū wú hé,shū chuán wǎng fù kōng。
可怜禅月子,香火国门东。kě lián chán yuè zi,xiāng huǒ guó mén dōng。

吊双泉大师真塔

齐己

塔耸层峰后,碑镌巨石新。tǎ sǒng céng fēng hòu,bēi juān jù shí xīn。
不知将一句,分付与何人。bù zhī jiāng yī jù,fēn fù yǔ hé rén。
静坐云生衲,空山月照真。jìng zuò yún shēng nà,kōng shān yuè zhào zhēn。
后徒游礼者,犹认指迷津。hòu tú yóu lǐ zhě,yóu rèn zhǐ mí jīn。

暮冬送璘上人归华容

齐己

故园虽不远,那免怆行思。gù yuán suī bù yuǎn,nà miǎn chuàng xíng sī。
莽苍平湖路,霏微过雪时。mǎng cāng píng hú lù,fēi wēi guò xuě shí。
全无山阻隔,或有客相随。quán wú shān zǔ gé,huò yǒu kè xiāng suí。
得见交亲后,春风动柳丝。dé jiàn jiāo qīn hòu,chūn fēng dòng liǔ sī。

秋夜听业上人弹琴

齐己

万物都寂寂,堪闻弹正声。wàn wù dōu jì jì,kān wén dàn zhèng shēng。
人心尽如此,天下自和平。rén xīn jǐn rú cǐ,tiān xià zì hé píng。
湘水泻秋碧,古风吹太清。xiāng shuǐ xiè qiū bì,gǔ fēng chuī tài qīng。
往年庐岳奏,今夕更分明。wǎng nián lú yuè zòu,jīn xī gèng fēn míng。

谢人惠丹药

齐己

别后闻餐饵,相逢讶道情。bié hòu wén cān ěr,xiāng féng yà dào qíng。
肌肤红色透,髭发黑光生。jī fū hóng sè tòu,zī fā hēi guāng shēng。
仙洞谁传与,松房自鍊成。xiān dòng shuí chuán yǔ,sōng fáng zì liàn chéng。
常蒙远分惠,亦觉骨毛轻。cháng méng yuǎn fēn huì,yì jué gǔ máo qīng。

荆门病中寄怀贯微上人

齐己

我衰君亦老,相忆更何言。wǒ shuāi jūn yì lǎo,xiāng yì gèng hé yán。
除泥安禅力,难医必死根。chú ní ān chán lì,nán yī bì sǐ gēn。
梅寒争雪彩,日冷让冰痕。méi hán zhēng xuě cǎi,rì lěng ràng bīng hén。
早晚东归去,同寻入石门。zǎo wǎn dōng guī qù,tóng xún rù shí mén。

答孔秀才

齐己

早向文章里,能降少壮心。zǎo xiàng wén zhāng lǐ,néng jiàng shǎo zhuàng xīn。
不愁人不爱,闲处自闲吟。bù chóu rén bù ài,xián chù zì xián yín。
水国云雷阔,僧园竹树深。shuǐ guó yún léi kuò,sēng yuán zhú shù shēn。
无嫌我衰飒,时此一相寻。wú xián wǒ shuāi sà,shí cǐ yī xiāng xún。

秋江

齐己

两岸山青映,中流一棹声。liǎng àn shān qīng yìng,zhōng liú yī zhào shēng。
远无风浪动,正向夕阳横。yuǎn wú fēng làng dòng,zhèng xiàng xī yáng héng。
岛屿蝉分宿,沙洲客独行。dǎo yǔ chán fēn sù,shā zhōu kè dú xíng。
浩然心自合,何必濯吾缨。hào rán xīn zì hé,hé bì zhuó wú yīng。

船窗

齐己

孤舸凭幽窗,清波逼面凉。gū gě píng yōu chuāng,qīng bō bī miàn liáng。
举头还有碍,低眼即无妨。jǔ tóu hái yǒu ài,dī yǎn jí wú fáng。
瞥过沙禽翠,斜分夕照光。piē guò shā qín cuì,xié fēn xī zhào guāng。
何时到山寺,上阁看江乡。hé shí dào shān sì,shàng gé kàn jiāng xiāng。

永夜

齐己

永日还欹枕,良宵亦曲肱。yǒng rì hái yī zhěn,liáng xiāo yì qū gōng。
神闲无万虑,壁冷有残灯。shén xián wú wàn lǜ,bì lěng yǒu cán dēng。
香影浮龛象,瓶声著井冰。xiāng yǐng fú kān xiàng,píng shēng zhù jǐng bīng。
寻思到何处,海上断崖僧。xún sī dào hé chù,hǎi shàng duàn yá sēng。

中春怆怀寄二三知己

齐己

眼暗心还白,逢春强凭栏。yǎn àn xīn hái bái,féng chūn qiáng píng lán。
因闻积雨夜,却忆旧山寒。yīn wén jī yǔ yè,què yì jiù shān hán。
竹撼烟丛滑,花烧露朵乾。zhú hàn yān cóng huá,huā shāo lù duǒ qián。
故人相会处,应话此衰残。gù rén xiāng huì chù,yīng huà cǐ shuāi cán。

自遣

齐己

了然知是梦,既觉更何求。le rán zhī shì mèng,jì jué gèng hé qiú。
死入孤峰去,灰飞一烬休。sǐ rù gū fēng qù,huī fēi yī jìn xiū。
云无空碧在,天静月华流。yún wú kōng bì zài,tiān jìng yuè huá liú。
免有诸徒弟,时来吊石头。miǎn yǒu zhū tú dì,shí lái diào shí tóu。