古诗词

道林寺居寄岳麓禅师二首

齐己

门前石路彻中峰,树影泉声在半空。mén qián shí lù chè zhōng fēng,shù yǐng quán shēng zài bàn kōng。
寻去未应劳上下,往来殊已倦西东。xún qù wèi yīng láo shàng xià,wǎng lái shū yǐ juàn xī dōng。
髭根尽白孤云并,心迹全忘片月同。zī gēn jǐn bái gū yún bìng,xīn jì quán wàng piàn yuè tóng。
长忆高窗夏天里,古松青桧午时风。zhǎng yì gāo chuāng xià tiān lǐ,gǔ sōng qīng guì wǔ shí fēng。
齐己

齐己

齐己(863年—937年)出家前俗名胡德生,晚年自号衡岳沙门,湖南长沙宁乡县祖塔乡人,唐朝晚期著名诗僧。 齐己的作品>>

猜您喜欢

寄酬高辇推官

齐己

道自闲机长,诗从静境生。dào zì xián jī zhǎng,shī cóng jìng jìng shēng。
不知春艳尽,但觉雅风清。bù zhī chūn yàn jǐn,dàn jué yǎ fēng qīng。
竹腻题幽碧,蕉乾裂脆声。zhú nì tí yōu bì,jiāo qián liè cuì shēng。
何当九霄客,重叠记无名。hé dāng jiǔ xiāo kè,zhòng dié jì wú míng。

逢诗僧

齐己

禅玄无可并,诗妙有何评。chán xuán wú kě bìng,shī miào yǒu hé píng。
五七字中苦,百千年后清。wǔ qī zì zhōng kǔ,bǎi qiān nián hòu qīng。
难求方至理,不朽始为名。nán qiú fāng zhì lǐ,bù xiǔ shǐ wèi míng。
珍重重相见,忘机话此情。zhēn zhòng zhòng xiāng jiàn,wàng jī huà cǐ qíng。

话道

齐己

大道多大笑,寂寥何以论。dà dào duō dà xiào,jì liáo hé yǐ lùn。
霜枫翻落叶,水鸟啄闲门。shuāng fēng fān luò yè,shuǐ niǎo zhuó xián mén。
服药还伤性,求珠亦损魂。fú yào hái shāng xìng,qiú zhū yì sǔn hún。
无端凿混沌,一死不还源。wú duān záo hùn dùn,yī sǐ bù hái yuán。

西墅新居

齐己

渐渐见苔青,疏疏遍地生。jiàn jiàn jiàn tái qīng,shū shū biàn dì shēng。
闲穿藤屐起,乱踏石阶行。xián chuān téng jī qǐ,luàn tà shí jiē xíng。
野鸟啼幽树,名僧笑此情。yě niǎo tí yōu shù,míng sēng xiào cǐ qíng。
残阳竹阴里,老圃打门声。cán yáng zhú yīn lǐ,lǎo pǔ dǎ mén shēng。

酬孙鲂

齐己

幽人还爱云,才子已从军。yōu rén hái ài yún,cái zi yǐ cóng jūn。
可信鸳鸿侣,更思麋鹿群。kě xìn yuān hóng lǚ,gèng sī mí lù qún。
新题虽有寄,旧论竟难闻。xīn tí suī yǒu jì,jiù lùn jìng nán wén。
知己今如此,编联悉欲焚。zhī jǐ jīn rú cǐ,biān lián xī yù fén。

扫地

齐己

日日扫复洒,不容纤物侵。rì rì sǎo fù sǎ,bù róng xiān wù qīn。
敢望来客口,道似主人心。gǎn wàng lái kè kǒu,dào shì zhǔ rén xīn。
蚁过光中少,苔依润处深。yǐ guò guāng zhōng shǎo,tái yī rùn chù shēn。
门前亦如此,一径入疏林。mén qián yì rú cǐ,yī jìng rù shū lín。

书匡山隐者壁

齐己

红霞青壁底,石室薜萝垂。hóng xiá qīng bì dǐ,shí shì bì luó chuí。
应有迷仙者,曾逢采药时。yīng yǒu mí xiān zhě,céng féng cǎi yào shí。
桃花饶两颊,松叶浅长髭。táo huā ráo liǎng jiá,sōng yè qiǎn zhǎng zī。
直是来城市,何人识得伊。zhí shì lái chéng shì,hé rén shí dé yī。

送乾康禅师入山过夏

齐己

由来喧滑境,难驻寂寥踪。yóu lái xuān huá jìng,nán zhù jì liáo zōng。
逼夏摇孤锡,离城入乱峰。bī xià yáo gū xī,lí chéng rù luàn fēng。
云门应近寺,石路或穿松。yún mén yīng jìn sì,shí lù huò chuān sōng。
知在栖禅外,题诗寄北宗。zhī zài qī chán wài,tí shī jì běi zōng。

野鸭

齐己

野鸭殊家鸭,离群忽远飞。yě yā shū jiā yā,lí qún hū yuǎn fēi。
长生缘甚瘦,近死为伤肥。zhǎng shēng yuán shén shòu,jìn sǐ wèi shāng féi。
江海游空阔,池塘啄细微。jiāng hǎi yóu kōng kuò,chí táng zhuó xì wēi。
红兰白蘋渚,春暖刷毛衣。hóng lán bái píng zhǔ,chūn nuǎn shuā máo yī。

伤秋

齐己

旦暮馀生在,肌肤十分无。dàn mù yú shēng zài,jī fū shí fēn wú。
眠寒半榻朽,立月一株枯。mián hán bàn tà xiǔ,lì yuè yī zhū kū。
梦已随双树,诗犹却万夫。mèng yǐ suí shuāng shù,shī yóu què wàn fū。
名山未归得,可惜死江湖。míng shān wèi guī dé,kě xī sǐ jiāng hú。

怀东湖寺

齐己

铁柱东湖岸,寺高人亦闲。tiě zhù dōng hú àn,sì gāo rén yì xián。
往年曾每日,来此看西山。wǎng nián céng měi rì,lái cǐ kàn xī shān。
竹径青苔合,茶轩白鸟还。zhú jìng qīng tái hé,chá xuān bái niǎo hái。
而今在天末,欲去已衰颜。ér jīn zài tiān mò,yù qù yǐ shuāi yán。

寄岘山愿公三首

齐己

形影更谁亲,应怀漆道人。xíng yǐng gèng shuí qīn,yīng huái qī dào rén。
片言酬凿齿,半偈伏姚秦。piàn yán chóu záo chǐ,bàn jì fú yáo qín。
榛莽池经烧,蒿莱寺过春。zhēn mǎng chí jīng shāo,hāo lái sì guò chūn。
心期重西去,一共吊遗尘。xīn qī zhòng xī qù,yī gòng diào yí chén。

寄岘山愿公三首

齐己

相思恨相远,至理那时何。xiāng sī hèn xiāng yuǎn,zhì lǐ nà shí hé。
道笑忘言甚,诗嫌背俗多。dào xiào wàng yán shén,shī xián bèi sú duō。
青苔闲阁闭,白日断人过。qīng tái xián gé bì,bái rì duàn rén guò。
独上西楼望,荆门千万坡。dú shàng xī lóu wàng,jīng mén qiān wàn pō。

寄岘山愿公三首

齐己

彼此无消息,所思江汉遥。bǐ cǐ wú xiāo xī,suǒ sī jiāng hàn yáo。
转闻多患难,甚说远相招。zhuǎn wén duō huàn nán,shén shuō yuǎn xiāng zhāo。
老至何悲叹,生知便寂寥。lǎo zhì hé bēi tàn,shēng zhī biàn jì liáo。
终期踏松影,携手虎溪桥。zhōng qī tà sōng yǐng,xié shǒu hǔ xī qiáo。

清夜作

齐己

不惜白日短,乍容清夜长。bù xī bái rì duǎn,zhà róng qīng yè zhǎng。
坐闻风露滴,吟觉骨毛凉。zuò wén fēng lù dī,yín jué gǔ máo liáng。
兴寝无诸病,空闲有一床。xīng qǐn wú zhū bìng,kōng xián yǒu yī chuáng。
天明振衣起,苔砌落花香。tiān míng zhèn yī qǐ,tái qì luò huā xiāng。