古诗词

寄匡阜诸公二首

齐己

峰前林下东西寺,地角天涯来往僧。fēng qián lín xià dōng xī sì,dì jiǎo tiān yá lái wǎng sēng。
泉月净流闲世界,杉松深锁尽香灯。quán yuè jìng liú xián shì jiè,shān sōng shēn suǒ jǐn xiāng dēng。
争无大士重修社,合有诸贤更服膺。zhēng wú dà shì zhòng xiū shè,hé yǒu zhū xián gèng fú yīng。
曾寄邻房挂瓶锡,雨闻岩溜解春冰。céng jì lín fáng guà píng xī,yǔ wén yán liū jiě chūn bīng。
齐己

齐己

齐己(863年—937年)出家前俗名胡德生,晚年自号衡岳沙门,湖南长沙宁乡县祖塔乡人,唐朝晚期著名诗僧。 齐己的作品>>

猜您喜欢

寄三觉山从益上人

齐己

山下人来说,多时不下山。shān xià rén lái shuō,duō shí bù xià shān。
是应终未是,闲得且须闲。shì yīng zhōng wèi shì,xián dé qiě xū xián。
海面云归窦,猿边月上关。hǎi miàn yún guī dòu,yuán biān yuè shàng guān。
寻思乱峰顶,空送衲僧还。xún sī luàn fēng dǐng,kōng sòng nà sēng hái。

残秋感怆

齐己

日日加衰病,心心趣寂寥。rì rì jiā shuāi bìng,xīn xīn qù jì liáo。
残阳起闲望,万木耸寒条。cán yáng qǐ xián wàng,wàn mù sǒng hán tiáo。
楚寺新为客,吴江旧看潮。chǔ sì xīn wèi kè,wú jiāng jiù kàn cháo。
此怀何以寄,风雨暮萧萧。cǐ huái hé yǐ jì,fēng yǔ mù xiāo xiāo。

寄南徐刘员外二首

齐己

竟陵兵革际,归复旧园林。jìng líng bīng gé jì,guī fù jiù yuán lín。
早岁为官苦,常闻说此心。zǎo suì wèi guān kǔ,cháng wén shuō cǐ xīn。
海边山夜上,城外寺秋寻。hǎi biān shān yè shàng,chéng wài sì qiū xún。
应讶嵩峰约,蹉跎直到今。yīng yà sōng fēng yuē,cuō tuó zhí dào jīn。

寄南徐刘员外二首

齐己

昼公评众制,姚监选诸文。zhòu gōng píng zhòng zhì,yáo jiān xuǎn zhū wén。
风雅谁收我,编联独有君。fēng yǎ shuí shōu wǒ,biān lián dú yǒu jūn。
馀生终此道,万事尽浮云。yú shēng zhōng cǐ dào,wàn shì jǐn fú yún。
争得重携手,探幽楚水濆。zhēng dé zhòng xié shǒu,tàn yōu chǔ shuǐ fén。

贻王秀才

齐己

功到难搜处,知难始是诗。gōng dào nán sōu chù,zhī nán shǐ shì shī。
自能探虎子,何虑屈男儿。zì néng tàn hǔ zi,hé lǜ qū nán ér。
此道真清气,前贤早白髭。cǐ dào zhēn qīng qì,qián xián zǎo bái zī。
须教至公手,不惜付丹枝。xū jiào zhì gōng shǒu,bù xī fù dān zhī。

赠孙生

齐己

见君诗自别,君是继诗人。jiàn jūn shī zì bié,jūn shì jì shī rén。
道出千途外,功争一字新。dào chū qiān tú wài,gōng zhēng yī zì xīn。
寂寥中影迹,霜雪里精神。jì liáo zhōng yǐng jì,shuāng xuě lǐ jīng shén。
待折东堂桂,归来更苦辛。dài zhé dōng táng guì,guī lái gèng kǔ xīn。

酬元员外

齐己

清洛碧嵩根,寒流白照门。qīng luò bì sōng gēn,hán liú bái zhào mén。
园林经难别,桃李几株存。yuán lín jīng nán bié,táo lǐ jǐ zhū cún。
衰老江南日,凄凉海上村。shuāi lǎo jiāng nán rì,qī liáng hǎi shàng cūn。
闲来晒朱绂,泪滴旧朝恩。xián lái shài zhū fú,lèi dī jiù cháo ēn。

与杨秀才话别

齐己

庾信哀何极,仲宣悲苦多。yǔ xìn āi hé jí,zhòng xuān bēi kǔ duō。
因思学文赋,不胜弄干戈。yīn sī xué wén fù,bù shèng nòng gàn gē。
自古有如此,于今终若何。zì gǔ yǒu rú cǐ,yú jīn zhōng ruò hé。
到头重策蹇,归去旧烟萝。dào tóu zhòng cè jiǎn,guī qù jiù yān luó。

寄何崇丘员外

齐己

门底桃源水,涵空复映山。mén dǐ táo yuán shuǐ,hán kōng fù yìng shān。
高吟烟雨霁,残日郡楼间。gāo yín yān yǔ jì,cán rì jùn lóu jiān。
变俗真无事,分题是不闲。biàn sú zhēn wú shì,fēn tí shì bù xián。
寻思章岸见,全未有年颜。xún sī zhāng àn jiàn,quán wèi yǒu nián yán。

赠刘五经

齐己

往年长白山,发愤忍饥寒。wǎng nián zhǎng bái shān,fā fèn rěn jī hán。
扫叶雪霜湿,读书唇齿乾。sǎo yè xuě shuāng shī,dú shū chún chǐ qián。
群经通讲解,八十尚轻安。qún jīng tōng jiǎng jiě,bā shí shàng qīng ān。
今日江南寺,相逢话世难。jīn rì jiāng nán sì,xiāng féng huà shì nán。

送游山道者

齐己

我亦游山者,常经旧所经。wǒ yì yóu shān zhě,cháng jīng jiù suǒ jīng。
雪消天外碧,春晓海中青。xuě xiāo tiān wài bì,chūn xiǎo hǎi zhōng qīng。
可见乱离世,况临衰病形。kě jiàn luàn lí shì,kuàng lín shuāi bìng xíng。
怜君此行兴,独入白云屏。lián jūn cǐ xíng xīng,dú rù bái yún píng。

舟中江上望玉梁山怀李尊师

齐己

残照玉梁巅,峨峨远棹前。cán zhào yù liáng diān,é é yuǎn zhào qián。
古来传胜异,人去学神仙。gǔ lái chuán shèng yì,rén qù xué shén xiān。
白鹿老碧壑,黄猿啼紫烟。bái lù lǎo bì hè,huáng yuán tí zǐ yān。
谁心共无事,局上度流年。shuí xīn gòng wú shì,jú shàng dù liú nián。

齐己

闻说征人说,呜呜何处边。wén shuō zhēng rén shuō,wū wū hé chù biān。
孤城沙塞地,残月雪霜天。gū chéng shā sāi dì,cán yuè xuě shuāng tiān。
会转胡风急,吹长碛雁连。huì zhuǎn hú fēng jí,chuī zhǎng qì yàn lián。
应伤汉车骑,名未勒燕然。yīng shāng hàn chē qí,míng wèi lēi yàn rán。

言诗

齐己

毕竟将何状,根元在正思。bì jìng jiāng hé zhuàng,gēn yuán zài zhèng sī。
达人皆一贯,迷者自多岐。dá rén jiē yī guàn,mí zhě zì duō qí。
触类风骚远,怀贤肺腑衰。chù lèi fēng sāo yuǎn,huái xián fèi fǔ shuāi。
河桥送别者,二子好相知。hé qiáo sòng bié zhě,èr zi hǎo xiāng zhī。

酬王秀才

齐己

离乱几时休,儒生厄远游。lí luàn jǐ shí xiū,rú shēng è yuǎn yóu。
亡家非汉代,何处觅荆州?wáng jiā fēi hàn dài,hé chù mì jīng zhōu?
旅梦寒灯屋,乡怀昼雨楼。lǚ mèng hán dēng wū,xiāng huái zhòu yǔ lóu。
相逢话相杀,谁复念风流。xiāng féng huà xiāng shā,shuí fù niàn fēng liú。