古诗词

寄武陵贯微上人二首

齐己

吴头东面楚西边,云接苍梧水浸天。wú tóu dōng miàn chǔ xī biān,yún jiē cāng wú shuǐ jìn tiān。
两地别离身已老,一言相合道休传。liǎng dì bié lí shēn yǐ lǎo,yī yán xiāng hé dào xiū chuán。
风骚妙欲凌春草,踪迹闲思绕岳莲。fēng sāo miào yù líng chūn cǎo,zōng jì xián sī rào yuè lián。
不是傲他名利世,吾师本在雪山巅。bù shì ào tā míng lì shì,wú shī běn zài xuě shān diān。
齐己

齐己

齐己(863年—937年)出家前俗名胡德生,晚年自号衡岳沙门,湖南长沙宁乡县祖塔乡人,唐朝晚期著名诗僧。 齐己的作品>>

猜您喜欢

谢贯微上人寄示古风今体四轴

齐己

四轴骚词书八行,捧吟肌骨遍清凉。sì zhóu sāo cí shū bā xíng,pěng yín jī gǔ biàn qīng liáng。
谩求龙树能医眼,休问图澄学洗肠。mán qiú lóng shù néng yī yǎn,xiū wèn tú chéng xué xǐ cháng。
今体尽搜初剖判,古风淳凿未玄黄。jīn tǐ jǐn sōu chū pōu pàn,gǔ fēng chún záo wèi xuán huáng。
不知谁肯降文阵,闇点旌旗敌子房。bù zhī shuí kěn jiàng wén zhèn,àn diǎn jīng qí dí zi fáng。

荆州贯休大师旧房

齐己

疏篁抽笋柳垂阴,旧是休公种境吟。shū huáng chōu sǔn liǔ chuí yīn,jiù shì xiū gōng zhǒng jìng yín。
入贡文儒来请益,出官卿相驻过寻。rù gòng wén rú lái qǐng yì,chū guān qīng xiāng zhù guò xún。
右军书画神传髓,康乐文章梦授心。yòu jūn shū huà shén chuán suǐ,kāng lè wén zhāng mèng shòu xīn。
销得青城千嶂下,白莲标塔帝恩深。xiāo dé qīng chéng qiān zhàng xià,bái lián biāo tǎ dì ēn shēn。

寄谷山长老

齐己

游遍名山祖遍寻,却来尘世浑光阴。yóu biàn míng shān zǔ biàn xún,què lái chén shì hún guāng yīn。
肯将的的吾师意,拟付茫茫弟子心。kěn jiāng de de wú shī yì,nǐ fù máng máng dì zi xīn。
岂有虚空遮道眼,不妨文字问知音。qǐ yǒu xū kōng zhē dào yǎn,bù fáng wén zì wèn zhī yīn。
沧浪万顷三更月,天上何如水底深。cāng làng wàn qǐng sān gèng yuè,tiān shàng hé rú shuǐ dǐ shēn。

寄黄晖处士

齐己

蒙氏艺传黄氏子,独闻相继得名高。méng shì yì chuán huáng shì zi,dú wén xiāng jì dé míng gāo。
锋铓妙夺金鸡距,纤利精分玉兔毫。fēng máng miào duó jīn jī jù,xiān lì jīng fēn yù tù háo。
濡染只应亲赋咏,风流不称近方刀。rú rǎn zhǐ yīng qīn fù yǒng,fēng liú bù chēng jìn fāng dāo。
何妨寄我临池兴,忍使江淹役梦劳。hé fáng jì wǒ lín chí xīng,rěn shǐ jiāng yān yì mèng láo。

荆门勉怀寄道林寺诸友

齐己

荣枯得失理昭然,谁敩离骚更问天。róng kū dé shī lǐ zhāo rán,shuí xiào lí sāo gèng wèn tiān。
生下便知真梦幻,老来何必叹流年。shēng xià biàn zhī zhēn mèng huàn,lǎo lái hé bì tàn liú nián。
清风不变诗应在,明月无踪道可传。qīng fēng bù biàn shī yīng zài,míng yuè wú zōng dào kě chuán。
珍重匡庐沃洲主,拂衣抛却好林泉。zhēn zhòng kuāng lú wò zhōu zhǔ,fú yī pāo què hǎo lín quán。

答崔校书

齐己

雪色衫衣绝点尘,明知富贵是浮云。xuě sè shān yī jué diǎn chén,míng zhī fù guì shì fú yún。
不随喧滑迷真性,何用潺湲洗污闻。bù suí xuān huá mí zhēn xìng,hé yòng chán yuán xǐ wū wén。
北阙会抛红駊騀,东林社忆白氛氲。běi quē huì pāo hóng pǒ ě,dōng lín shè yì bái fēn yūn。
清吟有兴频相示,欲得多惭蠹蚀文。qīng yín yǒu xīng pín xiāng shì,yù dé duō cán dù shí wén。

乞樱桃

齐己

去年曾赋此花诗,几听南园烂熟时。qù nián céng fù cǐ huā shī,jǐ tīng nán yuán làn shú shí。
嚼破红香堪换骨,摘残丹颗欲烧枝。jué pò hóng xiāng kān huàn gǔ,zhāi cán dān kē yù shāo zhī。
流莺偷啄心应醉,行客潜窥眼亦痴。liú yīng tōu zhuó xīn yīng zuì,xíng kè qián kuī yǎn yì chī。
闻说张筵就珠树,任从攀折半离披。wén shuō zhāng yán jiù zhū shù,rèn cóng pān zhé bàn lí pī。

寄南雅上人

齐己

曾得音书慰暮年,相思多故信难传。céng dé yīn shū wèi mù nián,xiāng sī duō gù xìn nán chuán。
清吟何处题红叶,旧社空怀堕白莲。qīng yín hé chù tí hóng yè,jiù shè kōng huái duò bái lián。
山水本同真趣向,侯门刚有薄因缘。shān shuǐ běn tóng zhēn qù xiàng,hóu mén gāng yǒu báo yīn yuán。
他时不得君招隐,会逐南归楚客船。tā shí bù dé jūn zhāo yǐn,huì zhú nán guī chǔ kè chuán。

寄欧阳侍郎

齐己

又闻繁总在嘉州,职重身闲倚寺楼。yòu wén fán zǒng zài jiā zhōu,zhí zhòng shēn xián yǐ sì lóu。
大象影和山面落,两江声合郡前流。dà xiàng yǐng hé shān miàn luò,liǎng jiāng shēng hé jùn qián liú。
棋轻国手知难敌,诗是天才肯易酬。qí qīng guó shǒu zhī nán dí,shī shì tiān cái kěn yì chóu。
毕竟男儿自高达,从来心不是悠悠。bì jìng nán ér zì gāo dá,cóng lái xīn bù shì yōu yōu。

与崔校书静话言怀

齐己

同年生在咸通里,事佛为儒趣尽高。tóng nián shēng zài xián tōng lǐ,shì fú wèi rú qù jǐn gāo。
我性已甘披祖衲,君心犹待脱蓝袍。wǒ xìng yǐ gān pī zǔ nà,jūn xīn yóu dài tuō lán páo。
霜髭晓几临铜镜,雪鬓寒疏落剃刀。shuāng zī xiǎo jǐ lín tóng jìng,xuě bìn hán shū luò tì dāo。
出世朝天俱未得,不妨还往有风骚。chū shì cháo tiān jù wèi dé,bù fáng hái wǎng yǒu fēng sāo。

谢人惠拄杖

齐己

邛州灵境产修篁,九节材应表九阳。qióng zhōu líng jìng chǎn xiū huáng,jiǔ jié cái yīng biǎo jiǔ yáng。
造化已能分尺度,保持争合与寻常。zào huà yǐ néng fēn chǐ dù,bǎo chí zhēng hé yǔ xún cháng。
幽林剪破清秋影,高手携来绿玉光。yōu lín jiǎn pò qīng qiū yǐng,gāo shǒu xié lái lǜ yù guāng。
深谢鲁儒怜潦倒,欲教撑拄绕禅床。shēn xiè lǔ rú lián lǎo dào,yù jiào chēng zhǔ rào chán chuáng。

谢秦府推官寄丹台集

齐己

秦王手笔序丹台,不错褒扬最上才。qín wáng shǒu bǐ xù dān tái,bù cuò bāo yáng zuì shàng cái。
凤阙几传为匠硕,龙门曾用振风雷。fèng quē jǐ chuán wèi jiàng shuò,lóng mén céng yòng zhèn fēng léi。
钱郎未竭精华去,元白终存作者来。qián láng wèi jié jīng huá qù,yuán bái zhōng cún zuò zhě lái。
两轴蚌胎骊颔耀,枉临禅室伴寒灰。liǎng zhóu bàng tāi lí hàn yào,wǎng lín chán shì bàn hán huī。

题画鹭鸶兼简孙郎中

齐己

曾向沧江看不真,却因图画见精神。céng xiàng cāng jiāng kàn bù zhēn,què yīn tú huà jiàn jīng shén。
何妨金粉资高格,不用丹青点此身。hé fáng jīn fěn zī gāo gé,bù yòng dān qīng diǎn cǐ shēn。
蒲叶岸长堪映带,荻花丛晚好相亲。pú yè àn zhǎng kān yìng dài,dí huā cóng wǎn hǎo xiāng qīn。
思量画得胜笼得,野性由来不恋人。sī liàng huà dé shèng lóng dé,yě xìng yóu lái bù liàn rén。

贺行军太傅得白氏东林集

齐己

乐天歌咏有遗编,留在东林伴白莲。lè tiān gē yǒng yǒu yí biān,liú zài dōng lín bàn bái lián。
百尺典坟随丧乱,一家风雅独完全。bǎi chǐ diǎn fén suí sàng luàn,yī jiā fēng yǎ dú wán quán。
常闻荆渚通侯论,果遂吴都使者传。cháng wén jīng zhǔ tōng hóu lùn,guǒ suì wú dōu shǐ zhě chuán。
仰贺斯文归朗鉴,永资声政入薰弦。yǎng hè sī wén guī lǎng jiàn,yǒng zī shēng zhèng rù xūn xián。

韶阳微公

齐己

曲江晴影石千株,吾子思归梦断初。qū jiāng qíng yǐng shí qiān zhū,wú zi sī guī mèng duàn chū。
有信北来山叠叠,无言南去雨疏疏。yǒu xìn běi lái shān dié dié,wú yán nán qù yǔ shū shū。
祖师门接园林路,丞相家同井邑居。zǔ shī mén jiē yuán lín lù,chéng xiāng jiā tóng jǐng yì jū。
闲野老身留得否,相招多是秀才书。xián yě lǎo shēn liú dé fǒu,xiāng zhāo duō shì xiù cái shū。