古诗词

和答诗十首·其三·答桐花

白居易

山木多蓊郁,兹桐独亭亭。shān mù duō wěng yù,zī tóng dú tíng tíng。
叶重碧云片,花簇紫霞英。yè zhòng bì yún piàn,huā cù zǐ xiá yīng。
是时三月天,春暖山雨晴。shì shí sān yuè tiān,chūn nuǎn shān yǔ qíng。
夜色向月浅,闇香随风轻。yè sè xiàng yuè qiǎn,àn xiāng suí fēng qīng。
行者多商贾,居者悉黎氓。xíng zhě duō shāng jiǎ,jū zhě xī lí máng。
无人解赏爱,有客独屏营。wú rén jiě shǎng ài,yǒu kè dú píng yíng。
手攀花枝立,足蹋花影行。shǒu pān huā zhī lì,zú tà huā yǐng xíng。
生怜不得所,死欲扬其声。shēng lián bù dé suǒ,sǐ yù yáng qí shēng。
截为天子琴,刻作古人形。jié wèi tiān zi qín,kè zuò gǔ rén xíng。
云待我成器,荐之于穆清。yún dài wǒ chéng qì,jiàn zhī yú mù qīng。
诚是君子心,恐非草木情。chéng shì jūn zi xīn,kǒng fēi cǎo mù qíng。
胡为爱其华,而反伤其生。hú wèi ài qí huá,ér fǎn shāng qí shēng。
老龟被刳肠,不如无神灵。lǎo guī bèi kū cháng,bù rú wú shén líng。
雄鸡自断尾,不愿为牺牲。xióng jī zì duàn wěi,bù yuàn wèi xī shēng。
况此好颜色,花紫叶青青。kuàng cǐ hǎo yán sè,huā zǐ yè qīng qīng。
宜遂天地性,忍加刀斧刑。yí suì tiān dì xìng,rěn jiā dāo fǔ xíng。
我思五丁力,拔入九重城。wǒ sī wǔ dīng lì,bá rù jiǔ zhòng chéng。
当君正殿栽,花叶生光晶。dāng jūn zhèng diàn zāi,huā yè shēng guāng jīng。
上对月中桂,下覆阶前蓂。shàng duì yuè zhōng guì,xià fù jiē qián míng。
泛拂香炉烟,隐映斧藻屏。fàn fú xiāng lú yān,yǐn yìng fǔ zǎo píng。
为君布绿阴,当暑荫轩楹。wèi jūn bù lǜ yīn,dāng shǔ yīn xuān yíng。
沈沈绿满地,桃李不敢争。shěn shěn lǜ mǎn dì,táo lǐ bù gǎn zhēng。
为君发清韵,风来如叩琼。wèi jūn fā qīng yùn,fēng lái rú kòu qióng。
泠泠声满耳,郑卫不足听。líng líng shēng mǎn ěr,zhèng wèi bù zú tīng。
受君封植力,不独吐芬馨。shòu jūn fēng zhí lì,bù dú tǔ fēn xīn。
助君行春令,开花应晴明。zhù jūn xíng chūn lìng,kāi huā yīng qíng míng。
受君雨露恩,不独含芳荣。shòu jūn yǔ lù ēn,bù dú hán fāng róng。
戒君无戏言,剪叶封弟兄。jiè jūn wú xì yán,jiǎn yè fēng dì xiōng。
受君岁月功,不独资生成。shòu jūn suì yuè gōng,bù dú zī shēng chéng。
为君长高枝,凤皇上头鸣。wèi jūn zhǎng gāo zhī,fèng huáng shàng tóu míng。
一鸣君万岁,寿如山不倾。yī míng jūn wàn suì,shòu rú shān bù qīng。
再鸣万人泰,泰阶为之平。zài míng wàn rén tài,tài jiē wèi zhī píng。
如何有此用,幽滞在岩坰。rú hé yǒu cǐ yòng,yōu zhì zài yán jiōng。
岁月不尔驻,孤芳坐凋零。suì yuè bù ěr zhù,gū fāng zuò diāo líng。
请向桐枝上,为余题姓名。qǐng xiàng tóng zhī shàng,wèi yú tí xìng míng。
待余有势力,移尔献丹庭。dài yú yǒu shì lì,yí ěr xiàn dān tíng。
白居易

白居易

白居易(772年-846年),字乐天,号香山居士,又号醉吟先生,祖籍太原,到其曾祖父时迁居下邽,生于河南新郑。是唐代伟大的现实主义诗人,唐代三大诗人之一。白居易与元稹共同倡导新乐府运动,世称“元白”,与刘禹锡并称“刘白”。白居易的诗歌题材广泛,形式多样,语言平易通俗,有“诗魔”和“诗王”之称。官至翰林学士、左赞善大夫。公元846年,白居易在洛阳逝世,葬于香山。有《白氏长庆集》传世,代表诗作有《长恨歌》、《卖炭翁》、《琵琶行》等。 白居易的作品>>

猜您喜欢

送敏中新授户部员外郎西归

白居易

千里归程三伏天,官新身健马翩翩。qiān lǐ guī chéng sān fú tiān,guān xīn shēn jiàn mǎ piān piān。
行冲赤日加餐饭,上到青云稳著鞭。xíng chōng chì rì jiā cān fàn,shàng dào qīng yún wěn zhù biān。
长庆老郎唯我在,客曹故事望君传。zhǎng qìng lǎo láng wéi wǒ zài,kè cáo gù shì wàng jūn chuán。
前鸿后雁行难续,相去迢迢二十年。qián hóng hòu yàn xíng nán xù,xiāng qù tiáo tiáo èr shí nián。

览卢子蒙侍御旧诗多与微之唱和感今伤昔因赠子蒙题于卷后

白居易

早闻元九咏君诗,恨与卢君相识迟。zǎo wén yuán jiǔ yǒng jūn shī,hèn yǔ lú jūn xiāng shí chí。
今日逢君开旧卷,卷中多道赠微之。jīn rì féng jūn kāi jiù juǎn,juǎn zhōng duō dào zèng wēi zhī。
相看掩泪情难说,别有伤心事岂知。xiāng kàn yǎn lèi qíng nán shuō,bié yǒu shāng xīn shì qǐ zhī。
闻道咸阳坟上树,已抽三丈白杨枝。wén dào xián yáng fén shàng shù,yǐ chōu sān zhàng bái yáng zhī。

和李中丞与李给事山居雪夜同宿小酌

白居易

宪府触邪峨豸角,璅闱驳正犯龙鳞。xiàn fǔ chù xié é zhì jiǎo,suǒ wéi bó zhèng fàn lóng lín。
那知近地斋居客,忽作深山同宿人。nà zhī jìn dì zhāi jū kè,hū zuò shēn shān tóng sù rén。
一盏寒灯云外夜,数杯温酎雪中春。yī zhǎn hán dēng yún wài yè,shù bēi wēn zhòu xuě zhōng chūn。
林泉莫作多时计,谏猎登封忆旧臣。lín quán mò zuò duō shí jì,jiàn liè dēng fēng yì jiù chén。

履道西门二首

白居易

履道西门有弊居,池塘竹树绕吾庐。lǚ dào xī mén yǒu bì jū,chí táng zhú shù rào wú lú。
豪华肥壮虽无分,饱暖安闲即有馀。háo huá féi zhuàng suī wú fēn,bǎo nuǎn ān xián jí yǒu yú。
行灶朝香炊早饭,小园春暖掇新蔬。xíng zào cháo xiāng chuī zǎo fàn,xiǎo yuán chūn nuǎn duō xīn shū。
夷齐黄绮夸芝蕨,比我盘飧恐不如。yí qí huáng qǐ kuā zhī jué,bǐ wǒ pán sūn kǒng bù rú。

履道西门二首

白居易

履道西门独掩扉,官休病退客来稀。lǚ dào xī mén dú yǎn fēi,guān xiū bìng tuì kè lái xī。
亦知轩冕荣堪恋,其奈田园老合归。yì zhī xuān miǎn róng kān liàn,qí nài tián yuán lǎo hé guī。
跛鳖难随骐骥足,伤禽莫趁凤凰飞。bǒ biē nán suí qí jì zú,shāng qín mò chèn fèng huáng fēi。
世间认得身人少,今我虽愚亦庶几。shì jiān rèn dé shēn rén shǎo,jīn wǒ suī yú yì shù jǐ。

偶吟

白居易

人生变改故无穷,昔是朝官今野翁。rén shēng biàn gǎi gù wú qióng,xī shì cháo guān jīn yě wēng。
久寄形于朱紫内,渐抽身入蕙荷中。jiǔ jì xíng yú zhū zǐ nèi,jiàn chōu shēn rù huì hé zhōng。
无情水任方圆器,不系舟随去住风。wú qíng shuǐ rèn fāng yuán qì,bù xì zhōu suí qù zhù fēng。
犹有鲈鱼莼菜兴,来春或拟往江东。yóu yǒu lú yú chún cài xīng,lái chūn huò nǐ wǎng jiāng dōng。

雪夜小饮赠梦得

白居易

同为懒慢园林客,共对萧条雨雪天。tóng wèi lǎn màn yuán lín kè,gòng duì xiāo tiáo yǔ xuě tiān。
小酌酒巡销永夜,大开口笑送残年。xiǎo zhuó jiǔ xún xiāo yǒng yè,dà kāi kǒu xiào sòng cán nián。
久将时背成遗老,多被人呼作散仙。jiǔ jiāng shí bèi chéng yí lǎo,duō bèi rén hū zuò sàn xiān。
呼作散仙应有以,曾看东海变桑田。hū zuò sàn xiān yīng yǒu yǐ,céng kàn dōng hǎi biàn sāng tián。

岁暮夜长病中灯下闻卢尹夜宴以诗戏之且为来日张本也

白居易

荣闹兴多嫌昼短,衰闲睡少觉明迟。róng nào xīng duō xián zhòu duǎn,shuāi xián shuì shǎo jué míng chí。
当君秉烛衔杯夜,是我停飧服药时。dāng jūn bǐng zhú xián bēi yè,shì wǒ tíng sūn fú yào shí。
枕上愁吟堪发病,府中欢笑胜寻医。zhěn shàng chóu yín kān fā bìng,fǔ zhōng huān xiào shèng xún yī。
明朝强出须谋乐,不拟车公更拟谁。míng cháo qiáng chū xū móu lè,bù nǐ chē gōng gèng nǐ shuí。

病中数会张道士见讥以此答之

白居易

亦知数出妨将息,不可端居守寂寥。yì zhī shù chū fáng jiāng xī,bù kě duān jū shǒu jì liáo。
病即药窗眠尽日,兴来酒席坐通宵。bìng jí yào chuāng mián jǐn rì,xīng lái jiǔ xí zuò tōng xiāo。
贤人易狎须勤饮,姹女难禁莫慢烧。xián rén yì xiá xū qín yǐn,chà nǚ nán jìn mò màn shāo。
张道士输白道士,一杯沆瀣便逍遥。zhāng dào shì shū bái dào shì,yī bēi hàng xiè biàn xiāo yáo。

喜入新年自咏

白居易

白须如雪五朝臣,又值新正第七旬。bái xū rú xuě wǔ cháo chén,yòu zhí xīn zhèng dì qī xún。
老过占他蓝尾酒,病馀收得到头身。lǎo guò zhàn tā lán wěi jiǔ,bìng yú shōu dé dào tóu shēn。
销磨岁月成高位,比类时流是幸人。xiāo mó suì yuè chéng gāo wèi,bǐ lèi shí liú shì xìng rén。
大历年中骑竹马,几人得见会昌春。dà lì nián zhōng qí zhú mǎ,jǐ rén dé jiàn huì chāng chūn。

酬南洛阳早春见赠

白居易

物华春意尚迟回,赖有东风昼夜催。wù huá chūn yì shàng chí huí,lài yǒu dōng fēng zhòu yè cuī。
寒缒柳腰收未得,暖熏花口噤初开。hán zhuì liǔ yāo shōu wèi dé,nuǎn xūn huā kǒu jìn chū kāi。
欲披云雾联襟去,先喜琼琚入袖来。yù pī yún wù lián jīn qù,xiān xǐ qióng jū rù xiù lái。
久病长斋诗老退,争禁年少洛阳才。jiǔ bìng zhǎng zhāi shī lǎo tuì,zhēng jìn nián shǎo luò yáng cái。

以诗代书酬慕巢尚书见寄

白居易

书意诗情不偶然,苦云梦想在林泉。shū yì shī qíng bù ǒu rán,kǔ yún mèng xiǎng zài lín quán。
愿为愚谷烟霞侣,思结空门香火缘。yuàn wèi yú gǔ yān xiá lǚ,sī jié kōng mén xiāng huǒ yuán。
每愧尚书情眷眷,自怜居士病绵绵。měi kuì shàng shū qíng juàn juàn,zì lián jū shì bìng mián mián。
不知待得心期否,老挍于君六七年。bù zhī dài dé xīn qī fǒu,lǎo jiào yú jūn liù qī nián。

春尽日

白居易

芳景销残暑气生,感时思事坐含情。fāng jǐng xiāo cán shǔ qì shēng,gǎn shí sī shì zuò hán qíng。
无人开口共谁语,有酒回头还自倾。wú rén kāi kǒu gòng shuí yǔ,yǒu jiǔ huí tóu hái zì qīng。
醉对数丛红芍药,渴尝一碗绿昌明。zuì duì shù cóng hóng sháo yào,kě cháng yī wǎn lǜ chāng míng。
春归似遣莺留语,好住园林三两声。chūn guī shì qiǎn yīng liú yǔ,hǎo zhù yuán lín sān liǎng shēng。

夏日与闲禅师林下避暑

白居易

洛景城西尘土红,伴僧闲坐竹泉东。luò jǐng chéng xī chén tǔ hóng,bàn sēng xián zuò zhú quán dōng。
绿萝潭上不见日,白石滩边长有风。lǜ luó tán shàng bù jiàn rì,bái shí tān biān zhǎng yǒu fēng。
热恼渐知随念尽,清凉常愿与人同。rè nǎo jiàn zhī suí niàn jǐn,qīng liáng cháng yuàn yǔ rén tóng。
每因毒暑悲亲故,多在炎方瘴海中。měi yīn dú shǔ bēi qīn gù,duō zài yán fāng zhàng hǎi zhōng。

题新涧亭兼酬寄朝中亲故见赠

白居易

何处披襟风快哉,一亭临涧四门开。hé chù pī jīn fēng kuài zāi,yī tíng lín jiàn sì mén kāi。
金章紫绶辞腰去,白石清泉就眼来。jīn zhāng zǐ shòu cí yāo qù,bái shí qīng quán jiù yǎn lái。
自得所宜还独乐,各行其志莫相咍。zì dé suǒ yí hái dú lè,gè xíng qí zhì mò xiāng hāi。
禽鱼出得池笼后,纵有人呼可更回。qín yú chū dé chí lóng hòu,zòng yǒu rén hū kě gèng huí。