古诗词

送吴悦游韶阳

孟浩然

五色怜凤雏,南飞适鹧鸪。wǔ sè lián fèng chú,nán fēi shì zhè gū。
楚人不相识,何处求椅梧。chǔ rén bù xiāng shí,hé chù qiú yǐ wú。
去去日千里,茫茫天一隅。qù qù rì qiān lǐ,máng máng tiān yī yú。
安能与斥鴳,决起但枪榆。ān néng yǔ chì yàn,jué qǐ dàn qiāng yú。
孟浩然

孟浩然

孟浩然(689-740),男,汉族,唐代诗人。本名不详(一说名浩),字浩然,襄州襄阳(今湖北襄阳)人,世称“孟襄阳”。浩然,少好节义,喜济人患难,工于诗。年四十游京师,唐玄宗诏咏其诗,至“不才明主弃”之语,玄宗谓:“卿自不求仕,朕未尝弃卿,奈何诬我?”因放还未仕,后隐居鹿门山,著诗二百余首。孟浩然与另一位山水田园诗人王维合称为“王孟”。 孟浩然的作品>>

猜您喜欢

宿永嘉江寄山阴崔少府国辅

孟浩然

我行穷水国,君使入京华。wǒ xíng qióng shuǐ guó,jūn shǐ rù jīng huá。
相去日千里,孤帆天一涯。xiāng qù rì qiān lǐ,gū fān tiān yī yá。
卧闻海潮至,起视江月斜。wò wén hǎi cháo zhì,qǐ shì jiāng yuè xié。
借问同舟客,何时到永嘉。jiè wèn tóng zhōu kè,hé shí dào yǒng jiā。

送卢少府使入秦

孟浩然

楚关望秦国,相去千里馀。chǔ guān wàng qín guó,xiāng qù qiān lǐ yú。
州县勤王事,山河转使车。zhōu xiàn qín wáng shì,shān hé zhuǎn shǐ chē。
祖筵江上列,离恨别前书。zǔ yán jiāng shàng liè,lí hèn bié qián shū。
愿及芳年赏,娇莺二月初。yuàn jí fāng nián shǎng,jiāo yīng èr yuè chū。

春意

孟浩然

佳人能画眉,妆罢出帘帷。jiā rén néng huà méi,zhuāng bà chū lián wéi。
照水空自爱,折花将遗谁。zhào shuǐ kōng zì ài,zhé huā jiāng yí shuí。
春情多艳逸,春意倍相思。chūn qíng duō yàn yì,chūn yì bèi xiāng sī。
愁心极杨柳,一种乱如丝。chóu xīn jí yáng liǔ,yī zhǒng luàn rú sī。

与崔二十一游镜湖寄包贺二公

孟浩然

试览镜湖物,中流到底清。shì lǎn jìng hú wù,zhōng liú dào dǐ qīng。
不知鲈鱼味,但识鸥鸟情。bù zhī lú yú wèi,dàn shí ōu niǎo qíng。
帆得樵风送,春逢谷雨晴。fān dé qiáo fēng sòng,chūn féng gǔ yǔ qíng。
将探夏禹穴,稍背越王城。jiāng tàn xià yǔ xué,shāo bèi yuè wáng chéng。
府掾有包子,文章推贺生。fǔ yuàn yǒu bāo zi,wén zhāng tuī hè shēng。
沧浪醉后唱,因此寄同声。cāng làng zuì hòu chàng,yīn cǐ jì tóng shēng。

下赣石

孟浩然

赣石三百里,沿洄千嶂间。gàn shí sān bǎi lǐ,yán huí qiān zhàng jiān。
沸声常活活,荐势亦潺潺。fèi shēng cháng huó huó,jiàn shì yì chán chán。
跳沫鱼龙沸,垂藤猿狖攀。tiào mò yú lóng fèi,chuí téng yuán yòu pān。
榜人苦奔峭,而我忘险难。bǎng rén kǔ bēn qiào,ér wǒ wàng xiǎn nán。
放溜情弥惬,登舻目自闲。fàng liū qíng mí qiè,dēng lú mù zì xián。
暝帆何处宿,遥指落星湾。míng fān hé chù sù,yáo zhǐ luò xīng wān。

寻菊花潭主人不遇

孟浩然

行至菊花潭,村西日已斜。xíng zhì jú huā tán,cūn xī rì yǐ xié。
主人登高去,鸡犬空在家。zhǔ rén dēng gāo qù,jī quǎn kōng zài jiā。

相和歌辞大堤行

孟浩然

大堤行乐处,车马相驰突。dà dī xíng lè chù,chē mǎ xiāng chí tū。
岁岁春草生,踏青二三月。suì suì chūn cǎo shēng,tà qīng èr sān yuè。
王孙挟珠弹,游女矜罗袜。wáng sūn xié zhū dàn,yóu nǚ jīn luó wà。
携手今莫同,江花为谁发。xié shǒu jīn mò tóng,jiāng huā wèi shuí fā。

送杜十四之江南

孟浩然

荆吴相接水为乡,君去春江正淼茫。jīng wú xiāng jiē shuǐ wèi xiāng,jūn qù chūn jiāng zhèng miǎo máng。
日暮征帆何处泊,天涯一望断人肠。rì mù zhēng fān hé chù pō,tiān yá yī wàng duàn rén cháng。

初秋

孟浩然

不觉初秋夜渐长,清风习习重凄凉。bù jué chū qiū yè jiàn zhǎng,qīng fēng xí xí zhòng qī liáng。
炎炎暑退茅斋静,阶下丛莎有露光。yán yán shǔ tuì máo zhāi jìng,jiē xià cóng shā yǒu lù guāng。

题终南翠微寺空上人房

孟浩然

翠微终南里,雨后宜返照。cuì wēi zhōng nán lǐ,yǔ hòu yí fǎn zhào。
闭关久沈冥,杖策一登眺。bì guān jiǔ shěn míng,zhàng cè yī dēng tiào。
遂造幽人室,始知静者妙。suì zào yōu rén shì,shǐ zhī jìng zhě miào。
儒道虽异门,云林颇同调。rú dào suī yì mén,yún lín pǒ tóng diào。
两心相喜得,毕景共谈笑。liǎng xīn xiāng xǐ dé,bì jǐng gòng tán xiào。
暝还高窗眠,时见远山烧。míng hái gāo chuāng mián,shí jiàn yuǎn shān shāo。
缅怀赤城标,更忆临海峤。miǎn huái chì chéng biāo,gèng yì lín hǎi jiào。
风泉有清音,何必苏门啸。fēng quán yǒu qīng yīn,hé bì sū mén xiào。

采樵作

孟浩然

采樵入深山,山深树重叠。cǎi qiáo rù shēn shān,shān shēn shù zhòng dié。
桥崩卧槎拥,路险垂藤接。qiáo bēng wò chá yōng,lù xiǎn chuí téng jiē。
日落伴将稀,山风拂萝衣。rì luò bàn jiāng xī,shān fēng fú luó yī。
长歌负轻策,平野望烟归。zhǎng gē fù qīng cè,píng yě wàng yān guī。

耶溪泛舟

孟浩然

落景馀清辉,轻桡弄溪渚。luò jǐng yú qīng huī,qīng ráo nòng xī zhǔ。
澄明爱水物,临泛何容与。chéng míng ài shuǐ wù,lín fàn hé róng yǔ。
白首垂钓翁,新妆浣纱女。bái shǒu chuí diào wēng,xīn zhuāng huàn shā nǚ。
相看似相识,脉脉不得语。xiāng kàn shì xiāng shí,mài mài bù dé yǔ。

题大禹寺义公禅房

孟浩然

义公习禅寂,结构依空林。yì gōng xí chán jì,jié gòu yī kōng lín。
户外一峰秀,阶前众壑深。hù wài yī fēng xiù,jiē qián zhòng hè shēn。
夕阳连雨足,空翠落庭阴。xī yáng lián yǔ zú,kōng cuì luò tíng yīn。
看取莲花净,应知不染心。kàn qǔ lián huā jìng,yīng zhī bù rǎn xīn。

孟浩然

微云淡河汉,疏雨滴梧桐。wēi yún dàn hé hàn,shū yǔ dī wú tóng。
逐逐怀良驭,萧萧顾乐鸣。zhú zhú huái liáng yù,xiāo xiāo gù lè míng。

渡浙江问舟中人

孟浩然

潮落江平未有风,扁舟共济与君同。cháo luò jiāng píng wèi yǒu fēng,biǎn zhōu gòng jì yǔ jūn tóng。
时时引领望天末,何处青山是越中。shí shí yǐn lǐng wàng tiān mò,hé chù qīng shān shì yuè zhōng。