古诗词

送吴悦游韶阳

孟浩然

五色怜凤雏,南飞适鹧鸪。wǔ sè lián fèng chú,nán fēi shì zhè gū。
楚人不相识,何处求椅梧。chǔ rén bù xiāng shí,hé chù qiú yǐ wú。
去去日千里,茫茫天一隅。qù qù rì qiān lǐ,máng máng tiān yī yú。
安能与斥鴳,决起但枪榆。ān néng yǔ chì yàn,jué qǐ dàn qiāng yú。
孟浩然

孟浩然

孟浩然(689-740),男,汉族,唐代诗人。本名不详(一说名浩),字浩然,襄州襄阳(今湖北襄阳)人,世称“孟襄阳”。浩然,少好节义,喜济人患难,工于诗。年四十游京师,唐玄宗诏咏其诗,至“不才明主弃”之语,玄宗谓:“卿自不求仕,朕未尝弃卿,奈何诬我?”因放还未仕,后隐居鹿门山,著诗二百余首。孟浩然与另一位山水田园诗人王维合称为“王孟”。 孟浩然的作品>>

猜您喜欢

夜渡湘水

孟浩然

客舟贪利涉,闇里渡湘川。kè zhōu tān lì shè,àn lǐ dù xiāng chuān。
露气闻芳杜,歌声识采莲。lù qì wén fāng dù,gē shēng shí cǎi lián。
榜人投岸火,渔子宿潭烟。bǎng rén tóu àn huǒ,yú zi sù tán yān。
行侣时相问,浔阳何处边。xíng lǚ shí xiāng wèn,xún yáng hé chù biān。

赴京途中遇雪

孟浩然

迢递秦京道,苍茫藏暮天。tiáo dì qín jīng dào,cāng máng cáng mù tiān。
穷阴连晦朔,积雪满山川。qióng yīn lián huì shuò,jī xuě mǎn shān chuān。
落雁迷沙渚,饥乌集野田。luò yàn mí shā zhǔ,jī wū jí yě tián。
客愁空伫立,不见有人烟。kè chóu kōng zhù lì,bù jiàn yǒu rén yān。

途次望乡

孟浩然

客行愁落日,乡思重相催。kè xíng chóu luò rì,xiāng sī zhòng xiāng cuī。
况在他山外,天寒夕鸟来。kuàng zài tā shān wài,tiān hán xī niǎo lái。
雪深迷郢路,云暗失阳台。xuě shēn mí yǐng lù,yún àn shī yáng tái。
可叹悽惶子,高歌谁为媒。kě tàn qī huáng zi,gāo gē shuí wèi méi。

永嘉上浦馆逢张八子容

孟浩然

逆旅相逢处,江村日暮时。nì lǚ xiāng féng chù,jiāng cūn rì mù shí。
众山遥对酒,孤屿共题诗。zhòng shān yáo duì jiǔ,gū yǔ gòng tí shī。
廨宇邻蛟室,人烟接岛夷。xiè yǔ lín jiāo shì,rén yān jiē dǎo yí。
乡园万馀里,失路一相悲。xiāng yuán wàn yú lǐ,shī lù yī xiāng bēi。

宿武阳

孟浩然

川暗夕阳尽,孤舟泊岸初。chuān àn xī yáng jǐn,gū zhōu pō àn chū。
岭猿相叫啸,潭嶂似空虚。lǐng yuán xiāng jiào xiào,tán zhàng shì kōng xū。
就枕灭明烛,扣舷闻夜渔。jiù zhěn miè míng zhú,kòu xián wén yè yú。
鸡鸣问何处,人物是秦馀。jī míng wèn hé chù,rén wù shì qín yú。

渡扬子江

孟浩然

桂檝中流望,京江两畔明。guì jí zhōng liú wàng,jīng jiāng liǎng pàn míng。
林开扬子驿,山出润州城。lín kāi yáng zi yì,shān chū rùn zhōu chéng。
海尽边阴静,江寒朔吹生。hǎi jǐn biān yīn jìng,jiāng hán shuò chuī shēng。
更闻枫叶下,淅沥度秋声。gèng wén fēng yè xià,xī lì dù qiū shēng。

九日得新字

孟浩然

初九未成旬,重阳即此晨。chū jiǔ wèi chéng xún,zhòng yáng jí cǐ chén。
登高闻古事,载酒访幽人。dēng gāo wén gǔ shì,zài jiǔ fǎng yōu rén。
落帽恣欢饮,授衣同试新。luò mào zì huān yǐn,shòu yī tóng shì xīn。
茱萸正可佩,折取寄情亲。zhū yú zhèng kě pèi,zhé qǔ jì qíng qīn。

除夜乐城逢张少府

孟浩然

云海泛瓯闽,风潮泊岛滨。yún hǎi fàn ōu mǐn,fēng cháo pō dǎo bīn。
何知岁除夜,得见故乡亲。hé zhī suì chú yè,dé jiàn gù xiāng qīn。
余是乘槎客,君为失路人。yú shì chéng chá kè,jūn wèi shī lù rén。
平生复能几,一别十馀春。píng shēng fù néng jǐ,yī bié shí yú chūn。

岁除夜会乐城张少府宅

孟浩然

畴昔通家好,相知无间然。chóu xī tōng jiā hǎo,xiāng zhī wú jiān rán。
续明催画烛,守岁接长筵。xù míng cuī huà zhú,shǒu suì jiē zhǎng yán。
旧曲梅花唱,新正柏酒传。jiù qū méi huā chàng,xīn zhèng bǎi jiǔ chuán。
客行随处乐,不见度年年。kè xíng suí chù lè,bù jiàn dù nián nián。

寒夜

孟浩然

闺夕绮窗闭,佳人罢缝衣。guī xī qǐ chuāng bì,jiā rén bà fèng yī。
理琴开宝匣,就枕卧重帏。lǐ qín kāi bǎo xiá,jiù zhěn wò zhòng wéi。
夜久灯花落,薰笼香气微。yè jiǔ dēng huā luò,xūn lóng xiāng qì wēi。
锦衾重自暖,遮莫晓霜飞。jǐn qīn zhòng zì nuǎn,zhē mò xiǎo shuāng fēi。

赋得盈盈楼上女

孟浩然

夫婿久离别,青楼空望归。fū xù jiǔ lí bié,qīng lóu kōng wàng guī。
妆成卷帘坐,愁思懒缝衣。zhuāng chéng juǎn lián zuò,chóu sī lǎn fèng yī。
燕子家家入,杨花处处飞。yàn zi jiā jiā rù,yáng huā chù chù fēi。
空床难独守,谁为报金徽。kōng chuáng nán dú shǒu,shuí wèi bào jīn huī。

闺情

孟浩然

一别隔炎凉,君衣忘短长。yī bié gé yán liáng,jūn yī wàng duǎn zhǎng。
裁缝无处等,以意忖情量。cái fèng wú chù děng,yǐ yì cǔn qíng liàng。
畏瘦疑伤窄,防寒更厚装。wèi shòu yí shāng zhǎi,fáng hán gèng hòu zhuāng。
半啼封裹了,知欲寄谁将。bàn tí fēng guǒ le,zhī yù jì shuí jiāng。

美人分香

孟浩然

艳色本倾城,分香更有情。yàn sè běn qīng chéng,fēn xiāng gèng yǒu qíng。
髻鬟垂欲解,眉黛拂能轻。jì huán chuí yù jiě,méi dài fú néng qīng。
舞学平阳态,歌翻子夜声。wǔ xué píng yáng tài,gē fān zi yè shēng。
春风狭斜道,含笑待逢迎。chūn fēng xiá xié dào,hán xiào dài féng yíng。

伤岘山云表观主

孟浩然

少小学书剑,秦吴多岁年。shǎo xiǎo xué shū jiàn,qín wú duō suì nián。
归来一登眺,陵谷尚依然。guī lái yī dēng tiào,líng gǔ shàng yī rán。
岂意餐霞客,溘随朝露先。qǐ yì cān xiá kè,kè suí cháo lù xiān。
因之问闾里,把臂几人全。yīn zhī wèn lǘ lǐ,bǎ bì jǐ rén quán。

登安阳城楼

孟浩然

县城南面汉江流,江涨开成南雍州。xiàn chéng nán miàn hàn jiāng liú,jiāng zhǎng kāi chéng nán yōng zhōu。
才子乘春来骋望,群公暇日坐销忧。cái zi chéng chūn lái chěng wàng,qún gōng xiá rì zuò xiāo yōu。
楼台晚映青山郭,罗绮晴骄绿水洲。lóu tái wǎn yìng qīng shān guō,luó qǐ qíng jiāo lǜ shuǐ zhōu。
向夕波摇明月动,更疑神女弄珠游。xiàng xī bō yáo míng yuè dòng,gèng yí shén nǚ nòng zhū yóu。