古诗词

罗浮山下书逸人壁

曹松

海上亭台山下烟,买时幽邃不争钱。hǎi shàng tíng tái shān xià yān,mǎi shí yōu suì bù zhēng qián。
莫言白日催华发,自有丹砂驻少年。mò yán bái rì cuī huá fā,zì yǒu dān shā zhù shǎo nián。
渔钓未归深竹里,琴壶犹恋落花边。yú diào wèi guī shēn zhú lǐ,qín hú yóu liàn luò huā biān。
可中更践无人境,知是罗浮第几天。kě zhōng gèng jiàn wú rén jìng,zhī shì luó fú dì jǐ tiān。

曹松

曹松(828——903),唐代晚期诗人。字梦徵。舒州(今安徽桐城,一今安徽潜山)人。生卒年不详。早年曾避乱栖居洪都西山,后依建州刺史李频。李死后,流落江湖,无所遇合。光化四年(901)中进士,年已70余,特授校书郎(秘书省正字)而卒。 曹松的作品>>

猜您喜欢

夜饮

曹松

良宵公子宴兰堂,浓麝薰人兽吐香。liáng xiāo gōng zi yàn lán táng,nóng shè xūn rén shòu tǔ xiāng。
云带金龙衔画烛,星罗银凤泻琼浆。yún dài jīn lóng xián huà zhú,xīng luó yín fèng xiè qióng jiāng。
满屏珠树开春景,一曲歌声绕翠梁。mǎn píng zhū shù kāi chūn jǐng,yī qū gē shēng rào cuì liáng。
席上未知帘幕晓,青娥低语指东方。xí shàng wèi zhī lián mù xiǎo,qīng é dī yǔ zhǐ dōng fāng。

吊李翰林

曹松

李白虽然成异物,逸名犹与万方传。lǐ bái suī rán chéng yì wù,yì míng yóu yǔ wàn fāng chuán。
昔朝曾侍玄宗侧,大夜应归贺监边。xī cháo céng shì xuán zōng cè,dà yè yīng guī hè jiān biān。
山木易高迷故垄,国风长在见遗篇。shān mù yì gāo mí gù lǒng,guó fēng zhǎng zài jiàn yí piān。
投金渚畔春杨柳,自此何人系酒船。tóu jīn zhǔ pàn chūn yáng liǔ,zì cǐ hé rén xì jiǔ chuán。

山中

曹松

要路豪家非往还,岩门先有不曾关。yào lù háo jiā fēi wǎng hái,yán mén xiān yǒu bù céng guān。
众心惟恐地无剩,吾意亦忧天惜闲。zhòng xīn wéi kǒng dì wú shèng,wú yì yì yōu tiān xī xián。
白练曳泉窗下石,绛罗垂果枕前山。bái liàn yè quán chuāng xià shí,jiàng luó chuí guǒ zhěn qián shān。
樵夫岂解营生业,贵欲自安麋鹿间。qiáo fū qǐ jiě yíng shēng yè,guì yù zì ān mí lù jiān。

荆南道中

曹松

十月荒郊雪气催,依稀愁色认阳台。shí yuè huāng jiāo xuě qì cuī,yī xī chóu sè rèn yáng tái。
游秦分系三条烛,出楚心殊一寸灰。yóu qín fēn xì sān tiáo zhú,chū chǔ xīn shū yī cùn huī。
高柳莫遮寒月落,空桑不放夜风回。gāo liǔ mò zhē hán yuè luò,kōng sāng bù fàng yè fēng huí。
如何住在猿声里,却被蝉吟引下来。rú hé zhù zài yuán shēng lǐ,què bèi chán yín yǐn xià lái。

及第敕下宴中献座主杜侍郎

曹松

得召丘墙泪却频,若无公道也无因。dé zhào qiū qiáng lèi què pín,ruò wú gōng dào yě wú yīn。
门前送敕朱衣吏,席上衔杯碧落人。mén qián sòng chì zhū yī lì,xí shàng xián bēi bì luò rén。
半夜笙歌教泥月,平明桃杏放烧春。bàn yè shēng gē jiào ní yuè,píng míng táo xìng fàng shāo chūn。
南山虽有归溪路,争那酬恩未杀身。nán shān suī yǒu guī xī lù,zhēng nà chóu ēn wèi shā shēn。

白角簟

曹松

角簟工夫已到头,夏来全占满床秋。jiǎo diàn gōng fū yǐ dào tóu,xià lái quán zhàn mǎn chuáng qiū。
若言保惜归华屋,只合封题寄列侯。ruò yán bǎo xī guī huá wū,zhǐ hé fēng tí jì liè hóu。
学卷晓冰长怕绽,解铺寒水不教流。xué juǎn xiǎo bīng zhǎng pà zhàn,jiě pù hán shuǐ bù jiào liú。
蒲桃锦是潇湘底,曾得王孙价倍酬。pú táo jǐn shì xiāo xiāng dǐ,céng dé wáng sūn jià bèi chóu。

碧角簟

曹松

细皮重叠织霜纹,滑腻铺床胜锦茵。xì pí zhòng dié zhī shuāng wén,huá nì pù chuáng shèng jǐn yīn。
八尺碧天无点翳,一方青玉绝纤尘。bā chǐ bì tiān wú diǎn yì,yī fāng qīng yù jué xiān chén。
蝇行只恐烟黏足,客卧混疑水浸身。yíng xíng zhǐ kǒng yān nián zú,kè wò hùn yí shuǐ jìn shēn。
五月不教炎气入,满堂秋色冷龙鳞。wǔ yuè bù jiào yán qì rù,mǎn táng qiū sè lěng lóng lín。

春草

曹松

不独满池塘,梦中佳句香。bù dú mǎn chí táng,mèng zhōng jiā jù xiāng。
春风有馀力,引上古城墙。chūn fēng yǒu yú lì,yǐn shàng gǔ chéng qiáng。

金谷园

曹松

当年歌舞时,不说草离离。dāng nián gē wǔ shí,bù shuō cǎo lí lí。
今日歌舞尽,满园秋露垂。jīn rì gē wǔ jǐn,mǎn yuán qiū lù chuí。

夏日东斋

曹松

三庚到秋伏,偶来松槛立。sān gēng dào qiū fú,ǒu lái sōng kǎn lì。
热少清风多,开门放山入。rè shǎo qīng fēng duō,kāi mén fàng shān rù。

南朝

曹松

三篱盖驰道,风烈一无取。sān lí gài chí dào,fēng liè yī wú qǔ。
时见牧牛童,嗔牛吃禾黍。shí jiàn mù niú tóng,chēn niú chī hé shǔ。

言怀

曹松

出山不得意,谒帝值戈鋋。chū shān bù dé yì,yè dì zhí gē chán。
岂料为文日,翻成用武年。qǐ liào wèi wén rì,fān chéng yòng wǔ nián。

寒食日题杜鹃花

曹松

一朵又一朵,并开寒食时。yī duǒ yòu yī duǒ,bìng kāi hán shí shí。
谁家不禁火,总在此花枝。shuí jiā bù jìn huǒ,zǒng zài cǐ huā zhī。

题僧松禅

曹松

空山涧畔枯松树,禅老堂头甲乙身。kōng shān jiàn pàn kū sōng shù,chán lǎo táng tóu jiǎ yǐ shēn。
传是昔朝僧种著,下头应有茯苓神。chuán shì xī cháo sēng zhǒng zhù,xià tóu yīng yǒu fú líng shén。

乱后入洪州西山

曹松

寂寂阴溪水漱苔,尘中将得苦吟来。jì jì yīn xī shuǐ shù tái,chén zhōng jiāng dé kǔ yín lái。
东峰道士如相问,县令而今不姓梅。dōng fēng dào shì rú xiāng wèn,xiàn lìng ér jīn bù xìng méi。
118«2345678