古诗词

同皇甫侍御题惟一上人房

李端

焚香居一室,尽日见空林。fén xiāng jū yī shì,jǐn rì jiàn kōng lín。
得道轻年暮,安禅爱夜深。dé dào qīng nián mù,ān chán ài yè shēn。
东西皆是梦,存没岂关心。dōng xī jiē shì mèng,cún méi qǐ guān xīn。
唯羡诸童子,持经在竹阴。wéi xiàn zhū tóng zi,chí jīng zài zhú yīn。
李端

李端

李端(约743-782?),字正已,赵州(今河北赵县)人。少居庐山,师诗僧皎然。大历五年进士。曾任秘书省校书郎、杭州司马。晚年辞官隐居湖南衡山,自号衡岳幽人。今存《李端诗集》三卷。其诗多为应酬之作,多表现消极避世思想,个别作品对社会现实亦有所反映,一些写闺情的诗也清婉可诵,其风格与司空曙相似。李端是大历十才子之一,在“十才子”中年辈较轻,但诗才卓越,是“才子中的才子”。他的名篇《听筝》入选《唐诗三百首》。 李端的作品>>

猜您喜欢

题元注林园

李端

谢家门馆似山林,碧石青苔满树阴。xiè jiā mén guǎn shì shān lín,bì shí qīng tái mǎn shù yīn。
乳鹊眄巢花巷静,鸣鸠鼓翼竹园深。rǔ què miǎn cháo huā xiàng jìng,míng jiū gǔ yì zhú yuán shēn。
桔槔转水兼通药,方丈留僧共听琴。jú gāo zhuǎn shuǐ jiān tōng yào,fāng zhàng liú sēng gòng tīng qín。
独有野人箕踞惯,过君始得一长吟。dú yǒu yě rén jī jù guàn,guò jūn shǐ dé yī zhǎng yín。

野寺病居喜卢纶见访

李端

青青麦垄白云阴,古寺无人新草深。qīng qīng mài lǒng bái yún yīn,gǔ sì wú rén xīn cǎo shēn。
乳燕拾泥依古井,鸣鸠拂羽历花林。rǔ yàn shí ní yī gǔ jǐng,míng jiū fú yǔ lì huā lín。
千年驳藓明山履,万尺垂萝入水心。qiān nián bó xiǎn míng shān lǚ,wàn chǐ chuí luó rù shuǐ xīn。
一卧漳滨今欲老,谁知才子忽相寻。yī wò zhāng bīn jīn yù lǎo,shuí zhī cái zi hū xiāng xún。

送皎然上人归山

李端

适来世上岂缘名,适去人间岂为情。shì lái shì shàng qǐ yuán míng,shì qù rén jiān qǐ wèi qíng。
古寺山中几日到,高松月下一僧行。gǔ sì shān zhōng jǐ rì dào,gāo sōng yuè xià yī sēng xíng。
云阴鸟道苔方合,雪映龙潭水更清。yún yīn niǎo dào tái fāng hé,xuě yìng lóng tán shuǐ gèng qīng。
法主欲归须有说,门人流泪厌浮生。fǎ zhǔ yù guī xū yǒu shuō,mén rén liú lèi yàn fú shēng。

赠道士

李端

姓氏不书高士传,形神自得逸人风。xìng shì bù shū gāo shì chuán,xíng shén zì dé yì rén fēng。
已传花洞将秦接,更指茅山与蜀通。yǐ chuán huā dòng jiāng qín jiē,gèng zhǐ máo shān yǔ shǔ tōng。
懒说岁年齐绛老,甘为乡曲号涪翁。lǎn shuō suì nián qí jiàng lǎo,gān wèi xiāng qū hào fú wēng。
终朝卖卜无人识,敝服徒行入市中。zhōng cháo mài bo wú rén shí,bì fú tú xíng rù shì zhōng。

题云际寺准上人房

李端

高僧居处似天台,锡杖铜瓶对绿苔。gāo sēng jū chù shì tiān tái,xī zhàng tóng píng duì lǜ tái。
竹巷雨晴春鸟啭,山房日午老人来。zhú xiàng yǔ qíng chūn niǎo zhuàn,shān fáng rì wǔ lǎo rén lái。
园中鹿过椒枝动,潭底龙游水沫开。yuán zhōng lù guò jiāo zhī dòng,tán dǐ lóng yóu shuǐ mò kāi。
独夜焚香礼遗像,空林月出始应回。dú yè fén xiāng lǐ yí xiàng,kōng lín yuè chū shǐ yīng huí。

山中寄苗员外

李端

鸟鸣花发空山里,衡岳幽人藉草时。niǎo míng huā fā kōng shān lǐ,héng yuè yōu rén jí cǎo shí。
既近浅流安笔砚,还因平石布蓍龟。jì jìn qiǎn liú ān bǐ yàn,hái yīn píng shí bù shī guī。
千寻楚水横琴望,万里秦城带酒思。qiān xún chǔ shuǐ héng qín wàng,wàn lǐ qín chéng dài jiǔ sī。
闻说潘安方寓直,与君相见渐难期。wén shuō pān ān fāng yù zhí,yǔ jūn xiāng jiàn jiàn nán qī。

忆故山赠司空曙

李端

汉主金门正召才,马卿多病自迟回。hàn zhǔ jīn mén zhèng zhào cái,mǎ qīng duō bìng zì chí huí。
旧山暂别老将至,芳草欲阑归去来。jiù shān zàn bié lǎo jiāng zhì,fāng cǎo yù lán guī qù lái。
云在高天风会起,年如流水日长催。yún zài gāo tiān fēng huì qǐ,nián rú liú shuǐ rì zhǎng cuī。
知君素有栖禅意,岁晏蓬门迟尔开。zhī jūn sù yǒu qī chán yì,suì yàn péng mén chí ěr kāi。

闲园即事赠考功王员外

李端

南陌晴云稍变霞,东风动柳水纹斜。nán mò qíng yún shāo biàn xiá,dōng fēng dòng liǔ shuǐ wén xié。
园林带雪潜生草,桃李虽春未有花。yuán lín dài xuě qián shēng cǎo,táo lǐ suī chūn wèi yǒu huā。
幸接上宾登郑驿,羞为长女似黄家。xìng jiē shàng bīn dēng zhèng yì,xiū wèi zhǎng nǚ shì huáng jiā。
今朝一望还成暮,欲别芳菲恋岁华。jīn cháo yī wàng hái chéng mù,yù bié fāng fēi liàn suì huá。

寄庐山真上人

李端

高僧无迹本难寻,更得禅行去转深。gāo sēng wú jì běn nán xún,gèng dé chán xíng qù zhuǎn shēn。
青草湖中看五老,白云山上宿双林。qīng cǎo hú zhōng kàn wǔ lǎo,bái yún shān shàng sù shuāng lín。
月明潭色澄空性,夜静猿声证道心。yuè míng tán sè chéng kōng xìng,yè jìng yuán shēng zhèng dào xīn。
更说谢公南座好,烟萝到地几重阴。gèng shuō xiè gōng nán zuò hǎo,yān luó dào dì jǐ zhòng yīn。

题觉公新兰若

李端

头白禅师何处还,独开兰若树林间。tóu bái chán shī hé chù hái,dú kāi lán ruò shù lín jiān。
鬼因巫祝传移社,神见天人请施山。guǐ yīn wū zhù chuán yí shè,shén jiàn tiān rén qǐng shī shān。
猛虎听经金磬动,猕猴献蜜雪窗闲。měng hǔ tīng jīng jīn qìng dòng,mí hóu xiàn mì xuě chuāng xián。
新斋结誓如相许,愿与雷宗永闭关。xīn zhāi jié shì rú xiāng xǔ,yuàn yǔ léi zōng yǒng bì guān。

赠道者

李端

窗中忽有鹤飞声,方士因知道欲成。chuāng zhōng hū yǒu hè fēi shēng,fāng shì yīn zhī dào yù chéng。
来取图书安枕里,便驱鸡犬向山行。lái qǔ tú shū ān zhěn lǐ,biàn qū jī quǎn xiàng shān xíng。
花开深洞仙门小,路过悬桥羽节轻。huā kāi shēn dòng xiān mén xiǎo,lù guò xuán qiáo yǔ jié qīng。
送客自伤身易老,不知何处待先生。sòng kè zì shāng shēn yì lǎo,bù zhī hé chù dài xiān shēng。

代弃妇答贾客

李端

玉垒城边争走马,铜鞮市里共乘舟。yù lěi chéng biān zhēng zǒu mǎ,tóng dī shì lǐ gòng chéng zhōu。
鸣环动佩恩无尽,掩袖低巾泪不流。míng huán dòng pèi ēn wú jǐn,yǎn xiù dī jīn lèi bù liú。
畴昔将歌邀客醉,如今欲舞对君羞。chóu xī jiāng gē yāo kè zuì,rú jīn yù wǔ duì jūn xiū。
忍怀贱妾平生曲,独上襄阳旧酒楼。rěn huái jiàn qiè píng shēng qū,dú shàng xiāng yáng jiù jiǔ lóu。

和李舍人直中书对月见寄

李端

名卿步月正淹留,上客裁诗怨别游。míng qīng bù yuè zhèng yān liú,shàng kè cái shī yuàn bié yóu。
素魄近成班女扇,清光远似庾公楼。sù pò jìn chéng bān nǚ shàn,qīng guāng yuǎn shì yǔ gōng lóu。
婵娟更称凭高望,皎洁能传自古愁。chán juān gèng chēng píng gāo wàng,jiǎo jié néng chuán zì gǔ chóu。
盈手入怀皆不见,阳春曲丽转难酬。yíng shǒu rù huái jiē bù jiàn,yáng chūn qū lì zhuǎn nán chóu。

卧病闻吉中孚拜官寄元秘书昆季

李端

汉家采使不求声,自慰文章道欲行。hàn jiā cǎi shǐ bù qiú shēng,zì wèi wén zhāng dào yù xíng。
毛遂登门虽异赏,韩非入传滥齐名。máo suì dēng mén suī yì shǎng,hán fēi rù chuán làn qí míng。
云归暂爱青山出,客去还愁白发生。yún guī zàn ài qīng shān chū,kè qù hái chóu bái fā shēng。
年少奉亲皆愿达,敢将心事向玄成。nián shǎo fèng qīn jiē yuàn dá,gǎn jiāng xīn shì xiàng xuán chéng。

江上逢柳中庸

李端

旧住衡山曾夜归,见君江客忆荆扉。jiù zhù héng shān céng yè guī,jiàn jūn jiāng kè yì jīng fēi。
星沉岭上人行早,月过湖西鹤唳稀。xīng chén lǐng shàng rén xíng zǎo,yuè guò hú xī hè lì xī。
弱竹万株频碍帻,新泉数步一褰衣。ruò zhú wàn zhū pín ài zé,xīn quán shù bù yī qiān yī。
今来唯有禅心在,乡路翻成向翠微。jīn lái wéi yǒu chán xīn zài,xiāng lù fān chéng xiàng cuì wēi。