古诗词

叠秀山

周渭

平生赋性爱观澜,今日登临叠秀山。píng shēng fù xìng ài guān lán,jīn rì dēng lín dié xiù shān。
天锡卦爻分象外,地将圭笏出人间。tiān xī guà yáo fēn xiàng wài,dì jiāng guī hù chū rén jiān。
昭州水绕孤城小,五岭山高众垤难。zhāo zhōu shuǐ rào gū chéng xiǎo,wǔ lǐng shān gāo zhòng dié nán。
极目紫宸何处是,碧云深处佩珊珊。jí mù zǐ chén hé chù shì,bì yún shēn chù pèi shān shān。

周渭

周渭,字兆师,唐代淮阴(今江苏淮安)人,先后于公元779年、780年获进士榜榜眼和武举第一名。周渭是为数不多的涉足文武双科举的进士之一。唐代宗大历十四年(779)己未科王储榜进士第二人(即为榜眼)。该科进士20 人。周渭在唐德宗建中元年(780)又参加“贞师伐谋对有明法”科(即军谋越众科)考试,中武举第一(即为武状元),初授汝州襄城尉。周渭自殿中侍御史迁膳部员外郎、祠部郎中,十年不变。上皇践阼(即位),他本想托病还乡,有诏授秘书少监,遂任之。 周渭的作品>>

猜您喜欢

赠龙兴观主吴崇岳

周渭

楮为冠子布为裳,吞得丹霞寿最长。chǔ wèi guān zi bù wèi shang,tūn dé dān xiá shòu zuì zhǎng。
混俗性灵常乐道,出尘风格早休粮。hùn sú xìng líng cháng lè dào,chū chén fēng gé zǎo xiū liáng。
枕中经妙谁传与,肘后方新自写将。zhěn zhōng jīng miào shuí chuán yǔ,zhǒu hòu fāng xīn zì xiě jiāng。
百尺松梢几飞步,鹤栖板上礼虚皇。bǎi chǐ sōng shāo jǐ fēi bù,hè qī bǎn shàng lǐ xū huáng。

游兼山

周渭

插空峭壁白云迷,独上高巅万象低。chā kōng qiào bì bái yún mí,dú shàng gāo diān wàn xiàng dī。
一路接天连楚界,两峰拔地镇南夷。yī lù jiē tiān lián chǔ jiè,liǎng fēng bá dì zhèn nán yí。
泉飞石涧游魂冷,风卷松涛匹马嘶。quán fēi shí jiàn yóu hún lěng,fēng juǎn sōng tāo pǐ mǎ sī。
踏破层崖心未折,凤凰山后鹧鸪啼。tà pò céng yá xīn wèi zhé,fèng huáng shān hòu zhè gū tí。

湘妃庙

周渭

代变时迁事迹存,见来谁不暗消魂。dài biàn shí qiān shì jì cún,jiàn lái shuí bù àn xiāo hún。
上程此日湘江过,依旧修篁有旧痕。shàng chéng cǐ rì xiāng jiāng guò,yī jiù xiū huáng yǒu jiù hén。

赋得花发上林

周渭

灼灼花凝雪,春来发上林。zhuó zhuó huā níng xuě,chūn lái fā shàng lín。
向风初散蕊,垂叶欲成阴。xiàng fēng chū sàn ruǐ,chuí yè yù chéng yīn。
人过香随远,烟晴色自深。rén guò xiāng suí yuǎn,yān qíng sè zì shēn。
净时空结雾,疏处未藏禽。jìng shí kōng jié wù,shū chù wèi cáng qín。
菶茸何年植,间关几日吟。běng rōng hé nián zhí,jiān guān jǐ rì yín。
一枝如可冀,不负折芳心。yī zhī rú kě jì,bù fù zhé fāng xīn。