古诗词

雒城作

罗隐

大卤旌旗出洛滨,此中烟月已埃尘。dà lǔ jīng qí chū luò bīn,cǐ zhōng yān yuè yǐ āi chén。
更无楼阁寻行处,只有山川识野人。gèng wú lóu gé xún xíng chù,zhǐ yǒu shān chuān shí yě rén。
早得铸金夸范蠡,旋闻垂钓哭平津。zǎo dé zhù jīn kuā fàn lí,xuán wén chuí diào kū píng jīn。
旧游难得时难遇,回首空城百草春。jiù yóu nán dé shí nán yù,huí shǒu kōng chéng bǎi cǎo chūn。
罗隐

罗隐

罗隐(833-909),字昭谏,新城(今浙江富阳市新登镇)人,唐代诗人。生于公元833年(太和七年),大中十三年(公元859年)底至京师,应进士试,历七年不第。咸通八年(公元867年)乃自编其文为《谗书》,益为统治阶级所憎恶,所以罗衮赠诗说:“谗书虽胜一名休”。后来又断断续续考了几年,总共考了十多次,自称“十二三年就试期”,最终还是铩羽而归,史称“十上不第”。黄巢起义后,避乱隐居九华山,光启三年(公元887年),55岁时归乡依吴越王钱镠,历任钱塘令、司勋郎中、给事中等职。公元909年(五代后梁开平三年)去世,享年77岁。 罗隐的作品>>

猜您喜欢

即事中元甲子

罗隐

三秦流血已成川,塞上黄云战马闲。sān qín liú xuè yǐ chéng chuān,sāi shàng huáng yún zhàn mǎ xián。
只有羸兵填渭水,终无奇事出商山。zhǐ yǒu léi bīng tián wèi shuǐ,zhōng wú qí shì chū shāng shān。
田园已没红尘内,弟侄相逢白刃间。tián yuán yǐ méi hóng chén nèi,dì zhí xiāng féng bái rèn jiān。
惆怅翠华犹未返,泪痕空滴剑文斑。chóu chàng cuì huá yóu wèi fǎn,lèi hén kōng dī jiàn wén bān。

魏城逢故人

罗隐

一年两度锦江游,前值东风后值秋。yī nián liǎng dù jǐn jiāng yóu,qián zhí dōng fēng hòu zhí qiū。
芳草有情皆碍马,好云无处不遮楼。fāng cǎo yǒu qíng jiē ài mǎ,hǎo yún wú chù bù zhē lóu。
山将别恨和心断,水带离声入梦流。shān jiāng bié hèn hé xīn duàn,shuǐ dài lí shēng rù mèng liú。
今日因君试回首,澹烟乔木隔绵州。jīn rì yīn jūn shì huí shǒu,dàn yān qiáo mù gé mián zhōu。

游江夏口

罗隐

醉别江东酒一杯,往年曾此驻尘埃。zuì bié jiāng dōng jiǔ yī bēi,wǎng nián céng cǐ zhù chén āi。
鱼听建业歌声过,水看瞿塘雪影来。yú tīng jiàn yè gē shēng guò,shuǐ kàn qú táng xuě yǐng lái。
黄祖不能容贱客,费祎终是负仙才。huáng zǔ bù néng róng jiàn kè,fèi yī zhōng shì fù xiān cái。
平生胆气平生恨,今日江边首懒回。píng shēng dǎn qì píng shēng hèn,jīn rì jiāng biān shǒu lǎn huí。

春思

罗隐

荡漾春风渌似波,惹情摇恨去傞傞。dàng yàng chūn fēng lù shì bō,rě qíng yáo hèn qù suō suō。
燕翻永日音声好,柳舞空城意绪多。yàn fān yǒng rì yīn shēng hǎo,liǔ wǔ kōng chéng yì xù duō。
蜀国暖回溪峡浪,卫娘清转遏云歌。shǔ guó nuǎn huí xī xiá làng,wèi niáng qīng zhuǎn è yún gē。
可怜户外桃兼李,仲蔚蓬蒿奈尔何。kě lián hù wài táo jiān lǐ,zhòng wèi péng hāo nài ěr hé。

黄鹤驿寓

罗隐

野云芳草绕离鞭,敢对青楼倚少年。yě yún fāng cǎo rào lí biān,gǎn duì qīng lóu yǐ shǎo nián。
秋色未催榆塞雁,人心先下洞庭船。qiū sè wèi cuī yú sāi yàn,rén xīn xiān xià dòng tíng chuán。
高歌酒市非狂者,大嚼屠门亦偶然。gāo gē jiǔ shì fēi kuáng zhě,dà jué tú mén yì ǒu rán。
车马同归莫同恨,古人头白尽林泉。chē mǎ tóng guī mò tóng hèn,gǔ rén tóu bái jǐn lín quán。

安陆赠徐砺

罗隐

灵蛇桥下水声声,曾向桥边话别情。líng shé qiáo xià shuǐ shēng shēng,céng xiàng qiáo biān huà bié qíng。
一榻偶依陈太守,三年深忆祢先生。yī tà ǒu yī chén tài shǒu,sān nián shēn yì mí xiān shēng。
尘欺鬓色非前事,火爇蓬根有去程。chén qī bìn sè fēi qián shì,huǒ ruò péng gēn yǒu qù chéng。
还把馀杯重相劝,不堪秋色背郧城。hái bǎ yú bēi zhòng xiāng quàn,bù kān qiū sè bèi yún chéng。

寄钟常侍

罗隐

一从朱履步金台,檗苦冰寒奉上台。yī cóng zhū lǚ bù jīn tái,bò kǔ bīng hán fèng shàng tái。
峻节不由人学得,远途终是自将来。jùn jié bù yóu rén xué dé,yuǎn tú zhōng shì zì jiāng lái。
风高渐展摩天翼,干耸方呈构厦材。fēng gāo jiàn zhǎn mó tiān yì,gàn sǒng fāng chéng gòu shà cái。
应笑樟亭旧同舍,九州无验满炉灰。yīng xiào zhāng tíng jiù tóng shě,jiǔ zhōu wú yàn mǎn lú huī。

魏博罗令公附卷有回

罗隐

寒门虽得在诸宗,栖北巢南恨不同。hán mén suī dé zài zhū zōng,qī běi cháo nán hèn bù tóng。
马上固惭消髀肉,幄中由羡愈头风。mǎ shàng gù cán xiāo bì ròu,wò zhōng yóu xiàn yù tóu fēng。
蹉跎岁月心仍切,迢遰江山梦未通。cuō tuó suì yuè xīn réng qiè,tiáo dì jiāng shān mèng wèi tōng。
深荷吾宗有知己,好将刀笔为英雄。shēn hé wú zōng yǒu zhī jǐ,hǎo jiāng dāo bǐ wèi yīng xióng。

寄处默师

罗隐

甘露卷帘看雨脚,樟亭倚柱望潮头。gān lù juǎn lián kàn yǔ jiǎo,zhāng tíng yǐ zhù wàng cháo tóu。
十年顾我醉中过,两地与师方外游。shí nián gù wǒ zuì zhōng guò,liǎng dì yǔ shī fāng wài yóu。
久隔兵戈常寄梦,近无书信更堪忧。jiǔ gé bīng gē cháng jì mèng,jìn wú shū xìn gèng kān yōu。
香炉烟霭虎溪月,终棹铁船寻惠休。xiāng lú yān ǎi hǔ xī yuè,zhōng zhào tiě chuán xún huì xiū。

病中上钱尚父

罗隐

左脚方行右臂挛,每惭名迹污宾筵。zuǒ jiǎo fāng xíng yòu bì luán,měi cán míng jì wū bīn yán。
纵饶吴土容衰病,争奈燕台费料钱。zòng ráo wú tǔ róng shuāi bìng,zhēng nài yàn tái fèi liào qián。
藜杖已干难更把,竹舆虽在不堪悬。lí zhàng yǐ gàn nán gèng bǎ,zhú yú suī zài bù kān xuán。
深恩重德无言处,回首浮生泪泫然。shēn ēn zhòng dé wú yán chù,huí shǒu fú shēng lèi xuàn rán。

送梅处士归宁国

罗隐

十五年前即别君,别时天下未纷纭。shí wǔ nián qián jí bié jūn,bié shí tiān xià wèi fēn yún。
乱罹且喜身俱在,存没那堪耳更闻。luàn lí qiě xǐ shēn jù zài,cún méi nà kān ěr gèng wén。
良会谩劳悲曩迹,旧交谁去吊荒坟。liáng huì mán láo bēi nǎng jì,jiù jiāo shuí qù diào huāng fén。
殷勤为谢逃名客,想望千秋岭上云。yīn qín wèi xiè táo míng kè,xiǎng wàng qiān qiū lǐng shàng yún。

大梁从事居汜水

罗隐

前年帝里望行尘,记得仙家第四人。qián nián dì lǐ wàng xíng chén,jì dé xiān jiā dì sì rén。
泉暖旧谙龙偃息,露寒初见鹤精神。quán nuǎn jiù ān lóng yǎn xī,lù hán chū jiàn hè jīng shén。
歌声上榻梁园晚,梦绕残钟汜水春。gē shēng shàng tà liáng yuán wǎn,mèng rào cán zhōng sì shuǐ chūn。
知有箧中编集在,只应从此是经纶。zhī yǒu qiè zhōng biān jí zài,zhǐ yīng cóng cǐ shì jīng lún。

寄酬邺王罗令公五首

罗隐

营室东回荫斥丘,少年承袭拥青油。yíng shì dōng huí yīn chì qiū,shǎo nián chéng xí yōng qīng yóu。
坐调金鼎尊明主,横把雕戈拜列侯。zuò diào jīn dǐng zūn míng zhǔ,héng bǎ diāo gē bài liè hóu。
书札二王争巧拙,篇章七子避风流。shū zhá èr wáng zhēng qiǎo zhuō,piān zhāng qī zi bì fēng liú。
西园旧迹今应在,衰老无因奉胜游。xī yuán jiù jì jīn yīng zài,shuāi lǎo wú yīn fèng shèng yóu。

寄酬邺王罗令公五首

罗隐

脉散源分历几朝,纵然官宦只卑僚。mài sàn yuán fēn lì jǐ cháo,zòng rán guān huàn zhǐ bēi liáo。
正忧末派沦沧海,忽见高枝拂绛霄。zhèng yōu mò pài lún cāng hǎi,hū jiàn gāo zhī fú jiàng xiāo。
十万貔貅趋玉帐,三千宾客珥金貂。shí wàn pí xiū qū yù zhàng,sān qiān bīn kè ěr jīn diāo。
良时难得吾宗少,应念寒门更寂寥。liáng shí nán dé wú zōng shǎo,yīng niàn hán mén gèng jì liáo。

寄酬邺王罗令公五首

罗隐

敢将衰弱附强宗,细算还缘血脉同。gǎn jiāng shuāi ruò fù qiáng zōng,xì suàn hái yuán xuè mài tóng。
湘浦烟波无旧迹,邺都兰菊有遗风。xiāng pǔ yān bō wú jiù jì,yè dōu lán jú yǒu yí fēng。
每怜罹乱书犹达,所恨云泥路不通。měi lián lí luàn shū yóu dá,suǒ hèn yún ní lù bù tōng。
珍重珠玑兼绣段,草玄堂下寄扬雄。zhēn zhòng zhū jī jiān xiù duàn,cǎo xuán táng xià jì yáng xióng。