古诗词

雒城作

罗隐

大卤旌旗出洛滨,此中烟月已埃尘。dà lǔ jīng qí chū luò bīn,cǐ zhōng yān yuè yǐ āi chén。
更无楼阁寻行处,只有山川识野人。gèng wú lóu gé xún xíng chù,zhǐ yǒu shān chuān shí yě rén。
早得铸金夸范蠡,旋闻垂钓哭平津。zǎo dé zhù jīn kuā fàn lí,xuán wén chuí diào kū píng jīn。
旧游难得时难遇,回首空城百草春。jiù yóu nán dé shí nán yù,huí shǒu kōng chéng bǎi cǎo chūn。
罗隐

罗隐

罗隐(833-909),字昭谏,新城(今浙江富阳市新登镇)人,唐代诗人。生于公元833年(太和七年),大中十三年(公元859年)底至京师,应进士试,历七年不第。咸通八年(公元867年)乃自编其文为《谗书》,益为统治阶级所憎恶,所以罗衮赠诗说:“谗书虽胜一名休”。后来又断断续续考了几年,总共考了十多次,自称“十二三年就试期”,最终还是铩羽而归,史称“十上不第”。黄巢起义后,避乱隐居九华山,光启三年(公元887年),55岁时归乡依吴越王钱镠,历任钱塘令、司勋郎中、给事中等职。公元909年(五代后梁开平三年)去世,享年77岁。 罗隐的作品>>

猜您喜欢

病骢马

罗隐

枥上病骢蹄袅袅,江边废宅路迢迢。lì shàng bìng cōng tí niǎo niǎo,jiāng biān fèi zhái lù tiáo tiáo。
自经梅雨长垂耳,乍食菰浆欲折腰。zì jīng méi yǔ zhǎng chuí ěr,zhà shí gū jiāng yù zhé yāo。
金络衔头光未灭,玉花毛色瘦来焦。jīn luò xián tóu guāng wèi miè,yù huā máo sè shòu lái jiāo。
曾听禁漏惊街鼓,惯踏康庄怕小桥。céng tīng jìn lòu jīng jiē gǔ,guàn tà kāng zhuāng pà xiǎo qiáo。
夜半雄声心尚壮,日中高卧尾还摇。yè bàn xióng shēng xīn shàng zhuàng,rì zhōng gāo wò wěi hái yáo。
龙媒落地天池远,何事牵牛在碧霄。lóng méi luò dì tiān chí yuǎn,hé shì qiān niú zài bì xiāo。

忆夏口

罗隐

汉阳渡口兰为舟,汉阳城下多酒楼。hàn yáng dù kǒu lán wèi zhōu,hàn yáng chéng xià duō jiǔ lóu。
当年不得尽一醉,别梦有时还重游。dāng nián bù dé jǐn yī zuì,bié mèng yǒu shí hái zhòng yóu。
襟带可怜吞楚塞,风烟只好狎江鸥。jīn dài kě lián tūn chǔ sāi,fēng yān zhǐ hǎo xiá jiāng ōu。
月明更想曾行处,吹笛桥边木叶秋。yuè míng gèng xiǎng céng xíng chù,chuī dí qiáo biān mù yè qiū。

湘南春日怀古

罗隐

晴江春暖兰蕙薰,凫鹥苒苒鸥著群。qíng jiāng chūn nuǎn lán huì xūn,fú yī rǎn rǎn ōu zhù qún。
洛阳贾谊自无命,少陵杜甫兼有文。luò yáng jiǎ yì zì wú mìng,shǎo líng dù fǔ jiān yǒu wén。
空阔远帆遮落日,苍茫野树碍归云。kōng kuò yuǎn fān zhē luò rì,cāng máng yě shù ài guī yún。
松醪酒好昭潭静,闲过中流一吊君。sōng láo jiǔ hǎo zhāo tán jìng,xián guò zhōng liú yī diào jūn。

江州望庐山

罗隐

东南苍翠何崔嵬,横流一望幽抱开。dōng nán cāng cuì hé cuī wéi,héng liú yī wàng yōu bào kāi。
影寒已令水底去,脚阔欲过湖心来。yǐng hán yǐ lìng shuǐ dǐ qù,jiǎo kuò yù guò hú xīn lái。
深处不唯容鬼怪,暗中兼恐有风雷。shēn chù bù wéi róng guǐ guài,àn zhōng jiān kǒng yǒu fēng léi。
仙人往往今谁在,红杏花香重首回。xiān rén wǎng wǎng jīn shuí zài,hóng xìng huā xiāng zhòng shǒu huí。

寄窦泽处士二首

罗隐

兰亭醉客旧知闻,欲问平安隔海云。lán tíng zuì kè jiù zhī wén,yù wèn píng ān gé hǎi yún。
不是金陵钱太尉,世间谁肯更容身。bù shì jīn líng qián tài wèi,shì jiān shuí kěn gèng róng shēn。

寄窦泽处士二首

罗隐

鳌背楼台拂白榆,此中槎客亦踟蹰。áo bèi lóu tái fú bái yú,cǐ zhōng chá kè yì chí chú。
牢山道士无仙骨,却向人间作酒徒。láo shān dào shì wú xiān gǔ,què xiàng rén jiān zuò jiǔ tú。

秋江

罗隐

秋江待晚潮,客归旆旌摇。qiū jiāng dài wǎn cháo,kè guī pèi jīng yáo。
细雨翻芦叶,高风却柳条。xì yǔ fān lú yè,gāo fēng què liǔ tiáo。
兵戈村落破,饥俭虎狼骄。bīng gē cūn luò pò,jī jiǎn hǔ láng jiāo。
吾土兼连此,离魂望里消。wú tǔ jiān lián cǐ,lí hún wàng lǐ xiāo。

秦中富人

罗隐

高高起华堂,区区引流水。gāo gāo qǐ huá táng,qū qū yǐn liú shuǐ。
粪土金玉珍,犹嫌未奢侈。fèn tǔ jīn yù zhēn,yóu xián wèi shē chǐ。
陋巷满蓬蒿,谁知有颜子。lòu xiàng mǎn péng hāo,shuí zhī yǒu yán zi。

思归行

罗隐

不耕南亩田,为爱东堂桂。bù gēng nán mǔ tián,wèi ài dōng táng guì。
身同树上花,一落又经岁。shēn tóng shù shàng huā,yī luò yòu jīng suì。
交亲亦相薄,知己恩潜替。jiāo qīn yì xiāng báo,zhī jǐ ēn qián tì。
日开十二门,自是无归计。rì kāi shí èr mén,zì shì wú guī jì。

经故友所居

罗隐

槐花漠漠向人黄,此地追游迹已荒。huái huā mò mò xiàng rén huáng,cǐ dì zhuī yóu jì yǐ huāng。
清论不知庄叟达,死交空欢赵岐忙。qīng lùn bù zhī zhuāng sǒu dá,sǐ jiāo kōng huān zhào qí máng。
病来未忍言闲事,老去唯知觅醉乡。bìng lái wèi rěn yán xián shì,lǎo qù wéi zhī mì zuì xiāng。
日暮街东策羸马,一声横笛似山阳。rì mù jiē dōng cè léi mǎ,yī shēng héng dí shì shān yáng。

灵山寺

罗隐

晚景聊摅抱,凭栏几荡魂。wǎn jǐng liáo shū bào,píng lán jǐ dàng hún。
槛虚从四面,江阔奈孤根。kǎn xū cóng sì miàn,jiāng kuò nài gū gēn。
幽径薜萝色,小山苔藓痕。yōu jìng bì luó sè,xiǎo shān tái xiǎn hén。

莲塘驿

罗隐

莲塘馆东初日明,莲塘馆西行人行。lián táng guǎn dōng chū rì míng,lián táng guǎn xī xíng rén xíng。
隔林啼鸟似相应,当路好花疑有情。gé lín tí niǎo shì xiāng yīng,dāng lù hǎo huā yí yǒu qíng。
一梦不须追往事,数杯犹可慰劳生。yī mèng bù xū zhuī wǎng shì,shù bēi yóu kě wèi láo shēng。
莫言来去只如此,君看鬓边霜几茎。mò yán lái qù zhǐ rú cǐ,jūn kàn bìn biān shuāng jǐ jīng。

官池秋夕

罗隐

池边月影闲婆娑,池上醉来成短歌。chí biān yuè yǐng xián pó suō,chí shàng zuì lái chéng duǎn gē。
芙渠抵死怨珠露,蟋蟀苦口嫌金波。fú qú dǐ sǐ yuàn zhū lù,xī shuài kǔ kǒu xián jīn bō。
往事向人言不得,旧游临老恨空多。wǎng shì xiàng rén yán bù dé,jiù yóu lín lǎo hèn kōng duō。
松醪作酒兰为棹,十载烟尘奈尔何。sōng láo zuò jiǔ lán wèi zhào,shí zài yān chén nài ěr hé。

吴门晚泊寄句曲道友

罗隐

采香径在人不留,采香径下停叶舟。cǎi xiāng jìng zài rén bù liú,cǎi xiāng jìng xià tíng yè zhōu。
桃花李花斗红白,山鸟水鸟自献酬。táo huā lǐ huā dòu hóng bái,shān niǎo shuǐ niǎo zì xiàn chóu。
十万梅鋗空寸土,三分孙策竟荒丘。shí wàn méi xuān kōng cùn tǔ,sān fēn sūn cè jìng huāng qiū。
未知到了关身否,笑杀雷平许远游。wèi zhī dào le guān shēn fǒu,xiào shā léi píng xǔ yuǎn yóu。

重九日广陵道中

罗隐

秋山抱病何处登,前时韦曲今广陵。qiū shān bào bìng hé chù dēng,qián shí wéi qū jīn guǎng líng。
广陵大醉不解闷,韦曲旧游堪拊膺。guǎng líng dà zuì bù jiě mèn,wéi qū jiù yóu kān fǔ yīng。
佳节纵饶随分过,流年无奈得人憎。jiā jié zòng ráo suí fēn guò,liú nián wú nài dé rén zēng。
却驱羸马向前去,牢落路岐非所能。què qū léi mǎ xiàng qián qù,láo luò lù qí fēi suǒ néng。