古诗词

暇日有寄姑苏曹使君兼呈张郎中郡中宾僚

罗隐

嘉植阴阴覆剑池,此中能政动神祗。jiā zhí yīn yīn fù jiàn chí,cǐ zhōng néng zhèng dòng shén zhī。
湖边观稼雨迎马,城外犒军风满旗。hú biān guān jià yǔ yíng mǎ,chéng wài kào jūn fēng mǎn qí。
融酒徒夸无算爵,俭莲还少最高枝。róng jiǔ tú kuā wú suàn jué,jiǎn lián hái shǎo zuì gāo zhī。
珊瑚笔架真珠履,曾和陈王几首诗。shān hú bǐ jià zhēn zhū lǚ,céng hé chén wáng jǐ shǒu shī。
罗隐

罗隐

罗隐(833-909),字昭谏,新城(今浙江富阳市新登镇)人,唐代诗人。生于公元833年(太和七年),大中十三年(公元859年)底至京师,应进士试,历七年不第。咸通八年(公元867年)乃自编其文为《谗书》,益为统治阶级所憎恶,所以罗衮赠诗说:“谗书虽胜一名休”。后来又断断续续考了几年,总共考了十多次,自称“十二三年就试期”,最终还是铩羽而归,史称“十上不第”。黄巢起义后,避乱隐居九华山,光启三年(公元887年),55岁时归乡依吴越王钱镠,历任钱塘令、司勋郎中、给事中等职。公元909年(五代后梁开平三年)去世,享年77岁。 罗隐的作品>>

猜您喜欢

商于驿楼东望有感

罗隐

山川去接汉江东,曾伴隋侯醉此中。shān chuān qù jiē hàn jiāng dōng,céng bàn suí hóu zuì cǐ zhōng。
歌绕夜梁珠宛转,舞娇春席雪朦胧。gē rào yè liáng zhū wǎn zhuǎn,wǔ jiāo chūn xí xuě méng lóng。
棠遗善政阴犹在,薤送哀声事已空。táng yí shàn zhèng yīn yóu zài,xiè sòng āi shēng shì yǐ kōng。
惆怅知音竟难得,两行清泪白杨风。chóu chàng zhī yīn jìng nán dé,liǎng xíng qīng lèi bái yáng fēng。

寄南城韦逸人

罗隐

杜甫诗中韦曲花,至今无赖尚豪家。dù fǔ shī zhōng wéi qū huā,zhì jīn wú lài shàng háo jiā。
美人晓折露沾袖,公子醉时香满车。měi rén xiǎo zhé lù zhān xiù,gōng zi zuì shí xiāng mǎn chē。
万里丹青传不得,二年风雨恨无涯。wàn lǐ dān qīng chuán bù dé,èr nián fēng yǔ hèn wú yá。
羡他南涧高眠客,春去春来任物华。xiàn tā nán jiàn gāo mián kè,chūn qù chūn lái rèn wù huá。

梅花

罗隐

吴王醉处十馀里,照野拂衣今正繁。wú wáng zuì chù shí yú lǐ,zhào yě fú yī jīn zhèng fán。
经雨不随山鸟散,倚风疑共路人言。jīng yǔ bù suí shān niǎo sàn,yǐ fēng yí gòng lù rén yán。
愁怜粉艳飘歌席,静爱寒香扑酒樽。chóu lián fěn yàn piāo gē xí,jìng ài hán xiāng pū jiǔ zūn。
欲寄所思无好信,为人惆恨又黄昏。yù jì suǒ sī wú hǎo xìn,wèi rén chóu hèn yòu huáng hūn。

淮南高骈所造迎仙楼

罗隐

鸾音鹤信杳难回,凤驾龙车早晚来。luán yīn hè xìn yǎo nán huí,fèng jià lóng chē zǎo wǎn lái。
仙境是谁知处所,人间空自造楼台。xiān jìng shì shuí zhī chù suǒ,rén jiān kōng zì zào lóu tái。
云侵朱槛应难到,虫网闲窗永不开。yún qīn zhū kǎn yīng nán dào,chóng wǎng xián chuāng yǒng bù kāi。
子细思量成底事,露凝风摆作尘埃。zi xì sī liàng chéng dǐ shì,lù níng fēng bǎi zuò chén āi。

和禅月大师见赠

罗隐

高僧惠我七言诗,顿豁尘心展白眉。gāo sēng huì wǒ qī yán shī,dùn huō chén xīn zhǎn bái méi。
秀似谷中花媚日,清如潭底月圆时。xiù shì gǔ zhōng huā mèi rì,qīng rú tán dǐ yuè yuán shí。
应观法界莲千叶,肯折人间桂一枝。yīng guān fǎ jiè lián qiān yè,kěn zhé rén jiān guì yī zhī。
漂荡秦吴十馀载,因循犹恨识师迟。piāo dàng qín wú shí yú zài,yīn xún yóu hèn shí shī chí。

谒文宣王庙

罗隐

晚来乘兴谒先师,松柏凄凄人不知。wǎn lái chéng xīng yè xiān shī,sōng bǎi qī qī rén bù zhī。
九仞萧墙堆瓦砾,三间茅殿走狐狸。jiǔ rèn xiāo qiáng duī wǎ lì,sān jiān máo diàn zǒu hú lí。
雨淋状似悲麟泣,露滴还同叹凤悲。yǔ lín zhuàng shì bēi lín qì,lù dī hái tóng tàn fèng bēi。
傥使小儒名稍立,岂教吾道受栖迟。tǎng shǐ xiǎo rú míng shāo lì,qǐ jiào wú dào shòu qī chí。

代文宣王答

罗隐

三教之中儒最尊,止戈为武武尊文。sān jiào zhī zhōng rú zuì zūn,zhǐ gē wèi wǔ wǔ zūn wén。
吾今尚自披蓑笠,你等何须读典坟。wú jīn shàng zì pī suō lì,nǐ děng hé xū dú diǎn fén。
释氏宝楼侵碧汉,道家宫殿拂青云。shì shì bǎo lóu qīn bì hàn,dào jiā gōng diàn fú qīng yún。
若教颜闵英灵在,终不羞他李老君。ruò jiào yán mǐn yīng líng zài,zhōng bù xiū tā lǐ lǎo jūn。

重送朗

罗隐

朱轮此去正春风,且驻青云听断蓬。zhū lún cǐ qù zhèng chūn fēng,qiě zhù qīng yún tīng duàn péng。
一榻早年容孺子,双旌今日别文翁。yī tà zǎo nián róng rú zi,shuāng jīng jīn rì bié wén wēng。
诚知汲善心长在,争奈干时迹转穷。chéng zhī jí shàn xīn zhǎng zài,zhēng nài gàn shí jì zhuǎn qióng。
酬德酬恩两无路,谩劳惆怅凤城东。chóu dé chóu ēn liǎng wú lù,mán láo chóu chàng fèng chéng dōng。

广陵秋夜读进士常修三篇因题

罗隐

入蜀归吴三首诗,藏于笥箧重于师。rù shǔ guī wú sān shǒu shī,cáng yú sì qiè zhòng yú shī。
剑关夜读相如听,瓜步秋吟炀帝悲。jiàn guān yè dú xiāng rú tīng,guā bù qiū yín yáng dì bēi。
景物也知输健笔,时情谁不许高枝。jǐng wù yě zhī shū jiàn bǐ,shí qíng shuí bù xǔ gāo zhī。
明年二月春风里,江岛闲人慰所思。míng nián èr yuè chūn fēng lǐ,jiāng dǎo xián rén wèi suǒ sī。

逼试投所知

罗隐

桃在仙翁旧苑傍,暖烟轻霭扑人香。táo zài xiān wēng jiù yuàn bàng,nuǎn yān qīng ǎi pū rén xiāng。
十年此地频偷眼,二月春风最断肠。shí nián cǐ dì pín tōu yǎn,èr yuè chūn fēng zuì duàn cháng。
曾恨梦中无好事,也知囊里有仙方。céng hèn mèng zhōng wú hǎo shì,yě zhī náng lǐ yǒu xiān fāng。
寻思仙骨终难得,始与回头问玉皇。xún sī xiān gǔ zhōng nán dé,shǐ yǔ huí tóu wèn yù huáng。

汉江上作

罗隐

汉江波浪渌于苔,每到江边病眼开。hàn jiāng bō làng lù yú tái,měi dào jiāng biān bìng yǎn kāi。
半雨半风终日恨,无名无迹几时回。bàn yǔ bàn fēng zhōng rì hèn,wú míng wú jì jǐ shí huí。
云生岸谷秋阴合,树接帆樯晚思来。yún shēng àn gǔ qiū yīn hé,shù jiē fān qiáng wǎn sī lái。
对此空惭圣明代,忍教缨上有尘埃。duì cǐ kōng cán shèng míng dài,rěn jiào yīng shàng yǒu chén āi。

秋夜寄进士顾荣

罗隐

秋河耿耿夜沈沈,往事三更尽到心。qiū hé gěng gěng yè shěn shěn,wǎng shì sān gèng jǐn dào xīn。
多病谩劳窥圣代,薄才终是费知音。duō bìng mán láo kuī shèng dài,báo cái zhōng shì fèi zhī yīn。
家山梦后帆千尺,尘土搔来发一簪。jiā shān mèng hòu fān qiān chǐ,chén tǔ sāo lái fā yī zān。
空羡良朋尽高价,可怜东箭与南金。kōng xiàn liáng péng jǐn gāo jià,kě lián dōng jiàn yǔ nán jīn。

寄渭北徐从事

罗隐

暖云慵堕柳垂条,骢马徐郎过渭桥。nuǎn yún yōng duò liǔ chuí tiáo,cōng mǎ xú láng guò wèi qiáo。
官秩旧参荀秘监,樽罍今伴霍嫖姚。guān zhì jiù cān xún mì jiān,zūn léi jīn bàn huò piáo yáo。
科随鹄箭频曾中,礼向侯弓以重招。kē suí gǔ jiàn pín céng zhōng,lǐ xiàng hóu gōng yǐ zhòng zhāo。
莫恨东风促行李,不多时节却归朝。mò hèn dōng fēng cù xíng lǐ,bù duō shí jié què guī cháo。

徐寇南逼感事献江南知己次韵

罗隐

酒阑离思浩无穷,西望维扬忆数公。jiǔ lán lí sī hào wú qióng,xī wàng wéi yáng yì shù gōng。
万里飘零身未了,一家知奖意曾同。wàn lǐ piāo líng shēn wèi le,yī jiā zhī jiǎng yì céng tóng。
云横晋国尘应暗,路转吴江信不通。yún héng jìn guó chén yīng àn,lù zhuǎn wú jiāng xìn bù tōng。
今日便成卢子谅,满襟珠泪堕霜风。jīn rì biàn chéng lú zi liàng,mǎn jīn zhū lèi duò shuāng fēng。

寄三衢孙员外

罗隐

小敷文伯见何时,南望三衢渴复饥。xiǎo fū wén bó jiàn hé shí,nán wàng sān qú kě fù jī。
天子未能崇典诰,诸生徒欲恋旌旗。tiān zi wèi néng chóng diǎn gào,zhū shēng tú yù liàn jīng qí。
风高绿野苗千顷,露冷平楼酒满卮。fēng gāo lǜ yě miáo qiān qǐng,lù lěng píng lóu jiǔ mǎn zhī。
尽是数旬陪奉处,使君争肯不相思。jǐn shì shù xún péi fèng chù,shǐ jūn zhēng kěn bù xiāng sī。