古诗词

真定即事奉赠韦使君二十八韵

高适

飘泊怀书客,迟回此路隅。piāo pō huái shū kè,chí huí cǐ lù yú。
问津惊弃置,投刺忽踟蹰。wèn jīn jīng qì zhì,tóu cì hū chí chú。
方伯恩弥重,苍生咏已苏。fāng bó ēn mí zhòng,cāng shēng yǒng yǐ sū。
郡称廉叔度,朝议管夷吾。jùn chēng lián shū dù,cháo yì guǎn yí wú。
乃继三台侧,仍将四岳俱。nǎi jì sān tái cè,réng jiāng sì yuè jù。
江山澄气象,崖谷倚冰壶。jiāng shān chéng qì xiàng,yá gǔ yǐ bīng hú。
诏宠金门策,官荣叶县凫。zhào chǒng jīn mén cè,guān róng yè xiàn fú。
擢才登粉署,飞步蹑云衢。zhuó cái dēng fěn shǔ,fēi bù niè yún qú。
起草徵调墨,焚香即宴娱。qǐ cǎo zhēng diào mò,fén xiāng jí yàn yú。
光华扬盛矣,霄汉在兹乎。guāng huá yáng shèng yǐ,xiāo hàn zài zī hū。
隐轸推公望,逶迤协帝俞。yǐn zhěn tuī gōng wàng,wēi yí xié dì yú。
轩车辞魏阙,旌节副幽都。xuān chē cí wèi quē,jīng jié fù yōu dōu。
始佩仙郎印,俄兼太守符。shǐ pèi xiān láng yìn,é jiān tài shǒu fú。
尤多蜀郡理,更得颍川谟。yóu duō shǔ jùn lǐ,gèng dé yǐng chuān mó。
城邑推雄镇,山川列简图。chéng yì tuī xióng zhèn,shān chuān liè jiǎn tú。
旧燕当绝漠,全赵对平芜。jiù yàn dāng jué mò,quán zhào duì píng wú。
旷野何弥漫,长亭复郁纡。kuàng yě hé mí màn,zhǎng tíng fù yù yū。
始泉遗俗近,活水战场无。shǐ quán yí sú jìn,huó shuǐ zhàn chǎng wú。
月换思乡陌,星回记斗枢。yuè huàn sī xiāng mò,xīng huí jì dòu shū。
岁容归万象,和气发鸿垆。suì róng guī wàn xiàng,hé qì fā hóng lú。
沦落而谁遇,栖遑有是夫。lún luò ér shuí yù,qī huáng yǒu shì fū。
不才羞拥肿,干禄谢侏儒。bù cái xiū yōng zhǒng,gàn lù xiè zhū rú。
契阔惭行迈,羁离忆友于。qì kuò cán xíng mài,jī lí yì yǒu yú。
田园同季子,储蓄异陶朱。tián yuán tóng jì zi,chǔ xù yì táo zhū。
方欲呈高义,吹嘘揖大巫。fāng yù chéng gāo yì,chuī xū yī dà wū。
永怀吐肝胆,犹惮阻荣枯。yǒng huái tǔ gān dǎn,yóu dàn zǔ róng kū。
解榻情何限,忘言道未殊。jiě tà qíng hé xiàn,wàng yán dào wèi shū。
从来贵缝掖,应是念穷途。cóng lái guì fèng yē,yīng shì niàn qióng tú。
高适

高适

高适是我国唐代著名的边塞诗人,世称“高常侍”。 作品收录于《高常侍集》。高适与岑参并称“高岑”,其诗作笔力雄健,气势奔放,洋溢着盛唐时期所特有的奋发进取、蓬勃向上的时代精神。 高适的作品>>

猜您喜欢

逢谢偃

高适

红颜怆为别,白发始相逢。hóng yán chuàng wèi bié,bái fā shǐ xiāng féng。
唯馀昔时泪,无复旧时容。wéi yú xī shí lèi,wú fù jiù shí róng。

田家春望

高适

出门何所见,春色满平芜。chū mén hé suǒ jiàn,chūn sè mǎn píng wú。
可叹无知己,高阳一酒徒。kě tàn wú zhī jǐ,gāo yáng yī jiǔ tú。

闲居

高适

柳色惊心事,春风厌索居。liǔ sè jīng xīn shì,chūn fēng yàn suǒ jū。
方知一杯酒,犹胜百家书。fāng zhī yī bēi jiǔ,yóu shèng bǎi jiā shū。

封丘作

高适

州县才难适,云山道欲穷。zhōu xiàn cái nán shì,yún shān dào yù qióng。
揣摩惭黠吏,栖隐谢愚公。chuāi mó cán xiá lì,qī yǐn xiè yú gōng。

闺情

高适

自处长信宫,每向孤灯泣。zì chù zhǎng xìn gōng,měi xiàng gū dēng qì。
闺门镇不开,梦从何处入。guī mén zhèn bù kāi,mèng cóng hé chù rù。

九曲词三首

高适

许国从来彻庙堂,连年不为在疆场。xǔ guó cóng lái chè miào táng,lián nián bù wèi zài jiāng chǎng。
将军天上封侯印,御史台中异姓王。jiāng jūn tiān shàng fēng hóu yìn,yù shǐ tái zhōng yì xìng wáng。

九曲词三首

高适

万骑争歌杨柳春,千场对舞绣骐驎。wàn qí zhēng gē yáng liǔ chūn,qiān chǎng duì wǔ xiù qí lín。
到处尽逢欢洽事,相看总是太平人。dào chù jǐn féng huān qià shì,xiāng kàn zǒng shì tài píng rén。

九曲词三首

高适

铁骑横行铁岭头,西看逻逤取封侯。tiě qí héng xíng tiě lǐng tóu,xī kàn luó suò qǔ fēng hóu。
青海只今将饮马,黄河不用更防秋。qīng hǎi zhǐ jīn jiāng yǐn mǎ,huáng hé bù yòng gèng fáng qiū。

玉真公主歌

高适

常言龙德本天仙,谁谓仙人每学仙。cháng yán lóng dé běn tiān xiān,shuí wèi xiān rén měi xué xiān。
更道玄元指李日,多于王母种桃年。gèng dào xuán yuán zhǐ lǐ rì,duō yú wáng mǔ zhǒng táo nián。

玉真公主歌

高适

仙宫仙府有真仙,天宝天仙秘莫传。xiān gōng xiān fǔ yǒu zhēn xiān,tiān bǎo tiān xiān mì mò chuán。
为问轩皇三百岁,何如大道一千年。wèi wèn xuān huáng sān bǎi suì,hé rú dà dào yī qiān nián。

和王七玉门关听吹笛

高适

胡人吹笛戍楼间,楼上萧条海月闲。hú rén chuī dí shù lóu jiān,lóu shàng xiāo tiáo hǎi yuè xián。
借问落梅凡几曲,从风一夜满关山。jiè wèn luò méi fán jǐ qū,cóng fēng yī yè mǎn guān shān。

别董大其二

高适

六翮飘飖私自怜,一离京洛十馀年。liù hé piāo yáo sī zì lián,yī lí jīng luò shí yú nián。
丈夫贫贱应未足,今日相逢无酒钱。zhàng fū pín jiàn yīng wèi zú,jīn rì xiāng féng wú jiǔ qián。

送李少府时在客舍作

高适

相逢旅馆意多违,暮雪初晴候雁飞。xiāng féng lǚ guǎn yì duō wéi,mù xuě chū qíng hòu yàn fēi。
主人酒尽君未醉,薄暮途遥归不归。zhǔ rén jiǔ jǐn jūn wèi zuì,báo mù tú yáo guī bù guī。

听张立本女吟

高适

危冠广袖楚宫妆,独步闲庭逐夜凉。wēi guān guǎng xiù chǔ gōng zhuāng,dú bù xián tíng zhú yè liáng。
自把玉钗敲砌竹,清歌一曲月如霜。zì bǎ yù chāi qiāo qì zhú,qīng gē yī qū yuè rú shuāng。

初至封丘作

高适

可怜薄暮宦游子,独卧虚斋思无已。kě lián báo mù huàn yóu zi,dú wò xū zhāi sī wú yǐ。
去家百里不得归,到官数日秋风起。qù jiā bǎi lǐ bù dé guī,dào guān shù rì qiū fēng qǐ。
2191234567»