古诗词

贻林铎

黄滔

终被春闱屈,低回至白头。zhōng bèi chūn wéi qū,dī huí zhì bái tóu。
寄家僧许岳,钓浦雨移洲。jì jiā sēng xǔ yuè,diào pǔ yǔ yí zhōu。
战士曾怜善,豪门不信愁。zhàn shì céng lián shàn,háo mén bù xìn chóu。
王孙草还绿,何处拟羁游。wáng sūn cǎo hái lǜ,hé chù nǐ jī yóu。
黄滔

黄滔

黄滔(840~911),字文江,莆田城内前埭(今荔城区东里巷)人,晚唐五代著名的文学家,被誉为“福建文坛盟主”、闽中“文章初祖”。《四库全书》收《黄御史集》10卷,附录1卷。 黄滔的作品>>

猜您喜欢

芳草

黄滔

泽国多芳草,年年长自春。zé guó duō fāng cǎo,nián nián zhǎng zì chūn。
应从屈平后,更苦不归人。yīng cóng qū píng hòu,gèng kǔ bù guī rén。

辇下书事

黄滔

北阙新王业,东城入羽书。běi quē xīn wáng yè,dōng chéng rù yǔ shū。
秋风满林起,谁道有鲈鱼。qiū fēng mǎn lín qǐ,shuí dào yǒu lú yú。

入关言怀

黄滔

背将踪迹向京师,出在先春入后时。bèi jiāng zōng jì xiàng jīng shī,chū zài xiān chūn rù hòu shí。
落日灞桥飞雪里,已闻南院有看期。luò rì bà qiáo fēi xuě lǐ,yǐ wén nán yuàn yǒu kàn qī。

过长江

黄滔

曾搜景象恐通神,地下还应有主人。céng sōu jǐng xiàng kǒng tōng shén,dì xià hái yīng yǒu zhǔ rén。
若把长江比湘浦,离骚不合自灵均。ruò bǎ zhǎng jiāng bǐ xiāng pǔ,lí sāo bù hé zì líng jūn。

题灵峰僧院

黄滔

系马松间不忍归,数巡香茗一枰棋。xì mǎ sōng jiān bù rěn guī,shù xún xiāng míng yī píng qí。
拟登绝顶留人宿,犹待沧溟月满时。nǐ dēng jué dǐng liú rén sù,yóu dài cāng míng yuè mǎn shí。

司马长卿

黄滔

一自梁园失意回,无人知有掞天才。yī zì liáng yuán shī yì huí,wú rén zhī yǒu shàn tiān cái。
汉宫不锁陈皇后,谁肯量金买赋来。hàn gōng bù suǒ chén huáng hòu,shuí kěn liàng jīn mǎi fù lái。

归思

黄滔

蓟北风烟空汉月,湘南云水半蛮边。jì běi fēng yān kōng hàn yuè,xiāng nán yún shuǐ bàn mán biān。
寒为旅雁暖还去,秦越离家可十年。hán wèi lǚ yàn nuǎn hái qù,qín yuè lí jiā kě shí nián。

东林寺贯休上人篆隶题诗

黄滔

师名自越彻秦中,秦越难寻师所从。shī míng zì yuè chè qín zhōng,qín yuè nán xún shī suǒ cóng。
墨迹两般诗一首,香炉峰下似相逢。mò jì liǎng bān shī yī shǒu,xiāng lú fēng xià shì xiāng féng。

寓江州李使君

黄滔

使君曾被蝉声苦,每见词文即为愁。shǐ jūn céng bèi chán shēng kǔ,měi jiàn cí wén jí wèi chóu。
况是楚江鸿到后,可堪西望发孤舟。kuàng shì chǔ jiāng hóng dào hòu,kě kān xī wàng fā gū zhōu。

游南寓题

黄滔

江山节被雪霜遗,毒草过秋未拟衰。jiāng shān jié bèi xuě shuāng yí,dú cǎo guò qiū wèi nǐ shuāi。
天不当时命邹衍,亦将寒律入南吹。tiān bù dāng shí mìng zōu yǎn,yì jiāng hán lǜ rù nán chuī。

和同年赵先辈观文

黄滔

玉兔轮中方是树,金鳌顶上别无山。yù tù lún zhōng fāng shì shù,jīn áo dǐng shàng bié wú shān。
虽然回首见烟水,事主酬恩难便闲。suī rán huí shǒu jiàn yān shuǐ,shì zhǔ chóu ēn nán biàn xián。

出京别同年

黄滔

一枝仙桂已攀援,归去烟涛浦口村。yī zhī xiān guì yǐ pān yuán,guī qù yān tāo pǔ kǒu cūn。
虽恨别离还有意,槐花黄日出青门。suī hèn bié lí hái yǒu yì,huái huā huáng rì chū qīng mén。

木芙蓉三首

黄滔

黄鸟啼烟二月朝,若教开即牡丹饶。huáng niǎo tí yān èr yuè cháo,ruò jiào kāi jí mǔ dān ráo。
天嫌青帝恩光盛,留与秋风雪寂寥。tiān xián qīng dì ēn guāng shèng,liú yǔ qiū fēng xuě jì liáo。

木芙蓉三首

黄滔

却假青腰女剪成,绿罗囊绽彩霞呈。què jiǎ qīng yāo nǚ jiǎn chéng,lǜ luó náng zhàn cǎi xiá chéng。
谁怜不及黄花菊,只遇陶潜便得名。shuí lián bù jí huáng huā jú,zhǐ yù táo qián biàn dé míng。

木芙蓉三首

黄滔

须到露寒方有态,为经霜裛稍无香。xū dào lù hán fāng yǒu tài,wèi jīng shuāng yì shāo wú xiāng。
移根若在秦宫里,多少佳人泣晓妆。yí gēn ruò zài qín gōng lǐ,duō shǎo jiā rén qì xiǎo zhuāng。