古诗词

七夕二首

刘禹锡

河鼓灵旗动,嫦娥破镜斜。hé gǔ líng qí dòng,cháng é pò jìng xié。
满空天是幕,徐转斗为车。mǎn kōng tiān shì mù,xú zhuǎn dòu wèi chē。
机罢犹安石,桥成不碍槎。jī bà yóu ān shí,qiáo chéng bù ài chá。
谁知观津女,竟夕望云涯。shuí zhī guān jīn nǚ,jìng xī wàng yún yá。
刘禹锡

刘禹锡

刘禹锡(772-842),字梦得,汉族,中国唐朝彭城(今徐州)人,祖籍洛阳,唐朝文学家,哲学家,自称是汉中山靖王后裔,曾任监察御史,是王叔文政治改革集团的一员。唐代中晚期著名诗人,有“诗豪”之称。他的家庭是一个世代以儒学相传的书香门第。政治上主张革新,是王叔文派政治革新活动的中心人物之一。后来永贞革新失败被贬为朗州司马(今湖南常德)。据湖南常德历史学家、收藏家周新国先生考证刘禹锡被贬为朗州司马其间写了著名的“汉寿城春望”。 刘禹锡的作品>>

猜您喜欢

刘驸马水亭避暑

刘禹锡

千竿竹翠数莲红,水阁虚凉玉簟空。qiān gān zhú cuì shù lián hóng,shuǐ gé xū liáng yù diàn kōng。
琥珀盏红疑漏酒,水晶帘莹更通风。hǔ pò zhǎn hóng yí lòu jiǔ,shuǐ jīng lián yíng gèng tōng fēng。
赐冰满碗沈朱实,法馔盈盘覆碧笼。cì bīng mǎn wǎn shěn zhū shí,fǎ zhuàn yíng pán fù bì lóng。
尽日逍遥避烦暑,再三珍重主人翁。jǐn rì xiāo yáo bì fán shǔ,zài sān zhēn zhòng zhǔ rén wēng。

述旧贺迁寄陕虢孙常侍

刘禹锡

南宫幸袭芝兰后,左辅曾交印绶来。nán gōng xìng xí zhī lán hòu,zuǒ fǔ céng jiāo yìn shòu lái。
多病未离清洛苑,新恩已历望仙台。duō bìng wèi lí qīng luò yuàn,xīn ēn yǐ lì wàng xiān tái。
关头古塞桃林静,城下长河竹箭回。guān tóu gǔ sāi táo lín jìng,chéng xià zhǎng hé zhú jiàn huí。
闻说随车有零雨,此时偏动子荆才。wén shuō suí chē yǒu líng yǔ,cǐ shí piān dòng zi jīng cái。

江陵严司空见示与成都武相公唱和因命同作

刘禹锡

南荆西蜀大行台,幕府旌门相对开。nán jīng xī shǔ dà xíng tái,mù fǔ jīng mén xiāng duì kāi。
名重三司平水土,威雄八阵役风雷。míng zhòng sān sī píng shuǐ tǔ,wēi xióng bā zhèn yì fēng léi。
彩云朝望青城起,锦浪秋经白帝来。cǎi yún cháo wàng qīng chéng qǐ,jǐn làng qiū jīng bái dì lái。
不是郢中清唱发,谁当丞相掞天才。bù shì yǐng zhōng qīng chàng fā,shuí dāng chéng xiāng shàn tiān cái。

庙庭偃松诗

刘禹锡

势轧枝偏根已危,高情一见与扶持。shì yà zhī piān gēn yǐ wēi,gāo qíng yī jiàn yǔ fú chí。
忽从憔悴有生意,却为离披无俗姿。hū cóng qiáo cuì yǒu shēng yì,què wèi lí pī wú sú zī。
影入岩廊行乐处,韵含天籁宿斋时。yǐng rù yán láng xíng lè chù,yùn hán tiān lài sù zhāi shí。
谢公莫道东山去,待取阴成满凤池。xiè gōng mò dào dōng shān qù,dài qǔ yīn chéng mǎn fèng chí。

赠致仕滕庶子先辈

刘禹锡

朝服归来昼锦荣,登科记上更无兄。cháo fú guī lái zhòu jǐn róng,dēng kē jì shàng gèng wú xiōng。
寿觞每使曾孙献,胜境长携众妓行。shòu shāng měi shǐ céng sūn xiàn,shèng jìng zhǎng xié zhòng jì xíng。
矍铄据鞍时骋健,殷勤把酒尚多情。jué shuò jù ān shí chěng jiàn,yīn qín bǎ jiǔ shàng duō qíng。
凌寒却向山阴去,衣绣郎君雪里行。líng hán què xiàng shān yīn qù,yī xiù láng jūn xuě lǐ xíng。

哭吕衡州时予方谪居

刘禹锡

一夜霜风凋玉芝,苍生望绝士林悲。yī yè shuāng fēng diāo yù zhī,cāng shēng wàng jué shì lín bēi。
空怀济世安人略,不见男婚女嫁时。kōng huái jì shì ān rén lüè,bù jiàn nán hūn nǚ jià shí。
遗草一函归太史,旅坟三尺近要离。yí cǎo yī hán guī tài shǐ,lǚ fén sān chǐ jìn yào lí。
朔方徙岁行当满,欲为君刊第二碑。shuò fāng xǐ suì xíng dāng mǎn,yù wèi jūn kān dì èr bēi。

夔州窦员外使君见示悼妓诗顾余尝识之

刘禹锡

前年曾见两鬟时,今日惊吟悼妓诗。qián nián céng jiàn liǎng huán shí,jīn rì jīng yín dào jì shī。
凤管学成知有籍,龙媒欲换叹无期。fèng guǎn xué chéng zhī yǒu jí,lóng méi yù huàn tàn wú qī。
空廊月照常行地,后院花开旧折枝。kōng láng yuè zhào cháng xíng dì,hòu yuàn huā kāi jiù zhé zhī。
寂寞鱼山青草里,何人更立智琼祠。jì mò yú shān qīng cǎo lǐ,hé rén gèng lì zhì qióng cí。

窦夔州见寄寒食日忆故姬小红吹笙因和之

刘禹锡

鸾声窈眇管参差,清韵初调众乐随。luán shēng yǎo miǎo guǎn cān chà,qīng yùn chū diào zhòng lè suí。
幽院妆成花下弄,高楼月好夜深吹。yōu yuàn zhuāng chéng huā xià nòng,gāo lóu yuè hǎo yè shēn chuī。
忽惊暮雨飘零尽,唯有朝云梦想期。hū jīng mù yǔ piāo líng jǐn,wéi yǒu cháo yún mèng xiǎng qī。
闻道今年寒食日,东山旧路独行迟。wén dào jīn nián hán shí rì,dōng shān jiù lù dú xíng chí。

哭庞京兆

刘禹锡

俊骨英才气袖然,策名飞步冠群贤。jùn gǔ yīng cái qì xiù rán,cè míng fēi bù guān qún xián。
逢时已自致高位,得疾还因倚少年。féng shí yǐ zì zhì gāo wèi,dé jí hái yīn yǐ shǎo nián。
天上别归京兆府,人间空数茂陵阡。tiān shàng bié guī jīng zhào fǔ,rén jiān kōng shù mào líng qiān。
今朝穗帐哭君处,前日见铺歌舞筵。jīn cháo suì zhàng kū jūn chù,qián rì jiàn pù gē wǔ yán。

送李庚先辈赴选

刘禹锡

一家何啻十朱轮,诸父双飞秉大钧。yī jiā hé chì shí zhū lún,zhū fù shuāng fēi bǐng dà jūn。
曾脱素衣参幕客,却为精舍读书人。céng tuō sù yī cān mù kè,què wèi jīng shě dú shū rén。
离筵雒水侵杯色,征路函关向晚尘。lí yán luò shuǐ qīn bēi sè,zhēng lù hán guān xiàng wǎn chén。
今日山公旧宾主,知君不负帝城春。jīn rì shān gōng jiù bīn zhǔ,zhī jūn bù fù dì chéng chūn。

阳山庙观赛神

刘禹锡

汉家都尉旧征蛮,血食如今配此山。hàn jiā dōu wèi jiù zhēng mán,xuè shí rú jīn pèi cǐ shān。
曲盖幽深苍桧下,洞箫愁绝翠屏间。qū gài yōu shēn cāng guì xià,dòng xiāo chóu jué cuì píng jiān。
荆巫脉脉传神语,野老娑娑起醉颜。jīng wū mài mài chuán shén yǔ,yě lǎo suō suō qǐ zuì yán。
日落风生庙门外,几人连蹋竹歌还。rì luò fēng shēng miào mén wài,jǐ rén lián tà zhú gē hái。

送僧元皓东游

刘禹锡

宝书翻译学初成,振锡如飞白足轻。bǎo shū fān yì xué chū chéng,zhèn xī rú fēi bái zú qīng。
彭泽因家凡几世,灵山预会是前生。péng zé yīn jiā fán jǐ shì,líng shān yù huì shì qián shēng。
传灯已悟无为理,濡露犹怀罔极情。chuán dēng yǐ wù wú wèi lǐ,rú lù yóu huái wǎng jí qíng。
从此多逢大居士,何人不愿解珠璎。cóng cǐ duō féng dà jū shì,hé rén bù yuàn jiě zhū yīng。

赠日本僧智藏

刘禹锡

浮杯万里过沧溟,遍礼名山适性灵。fú bēi wàn lǐ guò cāng míng,biàn lǐ míng shān shì xìng líng。
深夜降龙潭水黑,新秋放鹤野田青。shēn yè jiàng lóng tán shuǐ hēi,xīn qiū fàng hè yě tián qīng。
身无彼我那怀土,心会真如不读经。shēn wú bǐ wǒ nà huái tǔ,xīn huì zhēn rú bù dú jīng。
为问中华学道者,几人雄猛得宁馨。wèi wèn zhōng huá xué dào zhě,jǐ rén xióng měng dé níng xīn。

送元简上人适越

刘禹锡

孤云出岫本无依,胜境名山即是归。gū yún chū xiù běn wú yī,shèng jìng míng shān jí shì guī。
久向吴门游好寺,还思越水洗尘机。jiǔ xiàng wú mén yóu hǎo sì,hái sī yuè shuǐ xǐ chén jī。
浙江涛惊狮子吼,稽岭峰疑灵鹫飞。zhè jiāng tāo jīng shī zi hǒu,jī lǐng fēng yí líng jiù fēi。
更入天台石桥去,垂珠璀璨拂三衣。gèng rù tiān tái shí qiáo qù,chuí zhū cuǐ càn fú sān yī。

送宗密上人归南山草堂寺因谒

刘禹锡

宿习修来得慧根,多闻第一却忘言。sù xí xiū lái dé huì gēn,duō wén dì yī què wàng yán。
自从七祖传心印,不要三乘入便门。zì cóng qī zǔ chuán xīn yìn,bù yào sān chéng rù biàn mén。
东泛沧江寻古迹,西归紫阁出尘喧。dōng fàn cāng jiāng xún gǔ jì,xī guī zǐ gé chū chén xuān。
河南白尹大檀越,好把真经相对翻。hé nán bái yǐn dà tán yuè,hǎo bǎ zhēn jīng xiāng duì fān。