古诗词

七夕二首

刘禹锡

河鼓灵旗动,嫦娥破镜斜。hé gǔ líng qí dòng,cháng é pò jìng xié。
满空天是幕,徐转斗为车。mǎn kōng tiān shì mù,xú zhuǎn dòu wèi chē。
机罢犹安石,桥成不碍槎。jī bà yóu ān shí,qiáo chéng bù ài chá。
谁知观津女,竟夕望云涯。shuí zhī guān jīn nǚ,jìng xī wàng yún yá。
刘禹锡

刘禹锡

刘禹锡(772-842),字梦得,汉族,中国唐朝彭城(今徐州)人,祖籍洛阳,唐朝文学家,哲学家,自称是汉中山靖王后裔,曾任监察御史,是王叔文政治改革集团的一员。唐代中晚期著名诗人,有“诗豪”之称。他的家庭是一个世代以儒学相传的书香门第。政治上主张革新,是王叔文派政治革新活动的中心人物之一。后来永贞革新失败被贬为朗州司马(今湖南常德)。据湖南常德历史学家、收藏家周新国先生考证刘禹锡被贬为朗州司马其间写了著名的“汉寿城春望”。 刘禹锡的作品>>

猜您喜欢

西塞山怀古

刘禹锡

西晋楼船下益州,金陵王气黯然收。xī jìn lóu chuán xià yì zhōu,jīn líng wáng qì àn rán shōu。
千寻铁锁沈江底,一片降幡出石头。qiān xún tiě suǒ shěn jiāng dǐ,yī piàn jiàng fān chū shí tóu。
人世几回伤往事,山形依旧枕江流。rén shì jǐ huí shāng wǎng shì,shān xíng yī jiù zhěn jiāng liú。
今逢四海为家日,故垒萧萧芦荻秋。jīn féng sì hǎi wèi jiā rì,gù lěi xiāo xiāo lú dí qiū。

广宣上人寄在蜀与韦令公唱和诗卷因以令公手扎答诗示之

刘禹锡

碧云佳句久传芳,曾向成都住草堂。bì yún jiā jù jiǔ chuán fāng,céng xiàng chéng dōu zhù cǎo táng。
振锡常过长者宅,披衣犹带令公香。zhèn xī cháng guò zhǎng zhě zhái,pī yī yóu dài lìng gōng xiāng。
一时风景添诗思,八部人天入道场。yī shí fēng jǐng tiān shī sī,bā bù rén tiān rù dào chǎng。
若许相期同结社,吾家本自有柴桑。ruò xǔ xiāng qī tóng jié shè,wú jiā běn zì yǒu chái sāng。

白舍人自杭州寄新诗有柳色春藏苏小家之句因而戏酬兼寄浙东元相公

刘禹锡

钱塘山水有奇声,暂谪仙官领百城。qián táng shān shuǐ yǒu qí shēng,zàn zhé xiān guān lǐng bǎi chéng。
女妓还闻名小小,使君谁许唤卿卿。nǚ jì hái wén míng xiǎo xiǎo,shǐ jūn shuí xǔ huàn qīng qīng。
鳌惊震海风雷起,蜃斗嘘天楼阁成。áo jīng zhèn hǎi fēng léi qǐ,shèn dòu xū tiān lóu gé chéng。
莫道骚人在三楚,文星今向斗牛明。mò dào sāo rén zài sān chǔ,wén xīng jīn xiàng dòu niú míng。

春日书怀寄东洛白二十二杨八二庶子

刘禹锡

曾向空门学坐禅,如今万事尽忘筌。céng xiàng kōng mén xué zuò chán,rú jīn wàn shì jǐn wàng quán。
眼前名利同春梦,醉里风情敌少年。yǎn qián míng lì tóng chūn mèng,zuì lǐ fēng qíng dí shǎo nián。
野草芳菲红锦地,游丝撩乱碧罗天。yě cǎo fāng fēi hóng jǐn dì,yóu sī liāo luàn bì luó tiān。
心知洛下闲才子,不作诗魔即酒颠。xīn zhī luò xià xián cái zi,bù zuò shī mó jí jiǔ diān。

白舍人见酬拙诗因以寄谢

刘禹锡

虽陪三品散班中,资历从来事不同。suī péi sān pǐn sàn bān zhōng,zī lì cóng lái shì bù tóng。
名姓也曾镌石柱,诗篇未得上屏风。míng xìng yě céng juān shí zhù,shī piān wèi dé shàng píng fēng。
甘陵旧党凋零尽,魏阙新知礼数崇。gān líng jiù dǎng diāo líng jǐn,wèi quē xīn zhī lǐ shù chóng。
烟水五湖如有伴,犹应堪作钓鱼翁。yān shuǐ wǔ hú rú yǒu bàn,yóu yīng kān zuò diào yú wēng。

白舍人曹长寄新诗有游宴之盛因以戏酬

刘禹锡

苏州刺史例能诗,西掖今来替左司。sū zhōu cì shǐ lì néng shī,xī yē jīn lái tì zuǒ sī。
二八城门开道路,五千兵马引旌旗。èr bā chéng mén kāi dào lù,wǔ qiān bīng mǎ yǐn jīng qí。
水通山寺笙歌去,骑过虹桥剑戟随。shuǐ tōng shān sì shēng gē qù,qí guò hóng qiáo jiàn jǐ suí。
若共吴王斗百草,不如应是欠西施。ruò gòng wú wáng dòu bǎi cǎo,bù rú yīng shì qiàn xī shī。

苏州白舍人寄新诗有叹早白无儿之句因以赠之

刘禹锡

莫嗟华发与无儿,却是人间久远期。mò jiē huá fā yǔ wú ér,què shì rén jiān jiǔ yuǎn qī。
雪里高山头白早,海中仙果子生迟。xuě lǐ gāo shān tóu bái zǎo,hǎi zhōng xiān guǒ zi shēng chí。
于公必有高门庆,谢守何烦晓镜悲。yú gōng bì yǒu gāo mén qìng,xiè shǒu hé fán xiǎo jìng bēi。
幸免如新分非浅,祝君长咏梦熊诗。xìng miǎn rú xīn fēn fēi qiǎn,zhù jūn zhǎng yǒng mèng xióng shī。

罢郡归洛途次山阳留辞郭中丞使君

刘禹锡

自到山阳不许辞,高斋日夜有佳期。zì dào shān yáng bù xǔ cí,gāo zhāi rì yè yǒu jiā qī。
管弦正合看书院,语笑方酣各咏诗。guǎn xián zhèng hé kàn shū yuàn,yǔ xiào fāng hān gè yǒng shī。
银汉雪晴褰翠幕,清淮月影落金卮。yín hàn xuě qíng qiān cuì mù,qīng huái yuè yǐng luò jīn zhī。
洛阳归客明朝去,容趁城东花发时。luò yáng guī kè míng cháo qù,róng chèn chéng dōng huā fā shí。

楚州开元寺北院枸杞临井繁茂可观群贤赋诗因以继和

刘禹锡

僧房药树依寒井,井有香泉树有灵。sēng fáng yào shù yī hán jǐng,jǐng yǒu xiāng quán shù yǒu líng。
翠黛叶生笼石甃,殷红子熟照铜瓶。cuì dài yè shēng lóng shí zhòu,yīn hóng zi shú zhào tóng píng。
枝繁本是仙人杖,根老新成瑞犬形。zhī fán běn shì xiān rén zhàng,gēn lǎo xīn chéng ruì quǎn xíng。
上品功能甘露味,还知一勺可延龄。shàng pǐn gōng néng gān lù wèi,hái zhī yī sháo kě yán líng。

和乐天鹦鹉

刘禹锡

养来鹦鹉觜初红,宜在朱楼绣户中。yǎng lái yīng wǔ zī chū hóng,yí zài zhū lóu xiù hù zhōng。
频学唤人缘性慧,偏能识主为情通。pín xué huàn rén yuán xìng huì,piān néng shí zhǔ wèi qíng tōng。
敛毛睡足难销日,亸翅愁时愿见风。liǎn máo shuì zú nán xiāo rì,duǒ chì chóu shí yuàn jiàn fēng。
谁遣聪明好颜色,事须安置入深笼。shuí qiǎn cōng míng hǎo yán sè,shì xū ān zhì rù shēn lóng。

洛中逢白监同话游梁之乐因寄宣武令狐相公

刘禹锡

曾经谢病各游梁,今日相逢忆孝王。céng jīng xiè bìng gè yóu liáng,jīn rì xiāng féng yì xiào wáng。
少有一身兼将相,更能四面占文章。shǎo yǒu yī shēn jiān jiāng xiāng,gèng néng sì miàn zhàn wén zhāng。
开颜坐上催飞盏,回首庭中看舞枪。kāi yán zuò shàng cuī fēi zhǎn,huí shǒu tíng zhōng kàn wǔ qiāng。
借问风前兼月下,不知何客对胡床。jiè wèn fēng qián jiān yuè xià,bù zhī hé kè duì hú chuáng。

河南王少尹宅燕张常侍白舍人兼呈卢郎中李员外二副使

刘禹锡

将星夜落使星来,三省清臣到外台。jiāng xīng yè luò shǐ xīng lái,sān shěng qīng chén dào wài tái。
事重各衔天子诏,礼成同把故人杯。shì zhòng gè xián tiān zi zhào,lǐ chéng tóng bǎ gù rén bēi。
卷帘松竹雪初霁,满院池塘春欲回。juǎn lián sōng zhú xuě chū jì,mǎn yuàn chí táng chūn yù huí。
第一林亭迎好客,殷勤莫惜玉山颓。dì yī lín tíng yíng hǎo kè,yīn qín mò xī yù shān tuí。

和宣武令狐相公郡斋对新竹

刘禹锡

新竹翛翛韵晓风,隔囱依砌尚蒙笼。xīn zhú xiāo xiāo yùn xiǎo fēng,gé cōng yī qì shàng méng lóng。
数间素壁初开后,一段清光入坐中。shù jiān sù bì chū kāi hòu,yī duàn qīng guāng rù zuò zhōng。
欹枕闲看知自适,含毫朗咏与谁同。yī zhěn xián kàn zhī zì shì,hán háo lǎng yǒng yǔ shuí tóng。
此君若欲长相见,政事堂东有旧丛。cǐ jūn ruò yù zhǎng xiāng jiàn,zhèng shì táng dōng yǒu jiù cóng。

和乐天送鹤上裴相公别鹤之作

刘禹锡

昨日看成送鹤诗,高笼提出白云司。zuó rì kàn chéng sòng hè shī,gāo lóng tí chū bái yún sī。
朱门乍入应迷路,玉树容栖莫拣枝。zhū mén zhà rù yīng mí lù,yù shù róng qī mò jiǎn zhī。
双舞庭中花落处,数声池上月明时。shuāng wǔ tíng zhōng huā luò chù,shù shēng chí shàng yuè míng shí。
三山碧海不归去,且向人间呈羽仪。sān shān bì hǎi bù guī qù,qiě xiàng rén jiān chéng yǔ yí。

阙下待传点呈诸同舍

刘禹锡

禁漏晨钟声欲绝,旌旗组绶影相交。jìn lòu chén zhōng shēng yù jué,jīng qí zǔ shòu yǐng xiāng jiāo。
殿含佳气当龙首,阁倚晴天见凤巢。diàn hán jiā qì dāng lóng shǒu,gé yǐ qíng tiān jiàn fèng cháo。
山色葱笼丹槛外,霞光泛滟翠松梢。shān sè cōng lóng dān kǎn wài,xiá guāng fàn yàn cuì sōng shāo。
多惭再入金门籍,不敢为文学解嘲。duō cán zài rù jīn mén jí,bù gǎn wèi wén xué jiě cháo。