古诗词

和董庶中古散调词赠尹果毅

刘禹锡

昔听东武吟,壮年心已悲。xī tīng dōng wǔ yín,zhuàng nián xīn yǐ bēi。
如何今濩落,闻君辛苦辞。rú hé jīn huò luò,wén jūn xīn kǔ cí。
言有穷巷士,弱龄颇尚奇。yán yǒu qióng xiàng shì,ruò líng pǒ shàng qí。
读得玄女符,生当事边时。dú dé xuán nǚ fú,shēng dāng shì biān shí。
借名游侠窟,结客幽并儿。jiè míng yóu xiá kū,jié kè yōu bìng ér。
往来长楸间,能带双鞬驰。wǎng lái zhǎng qiū jiān,néng dài shuāng jiān chí。
崩腾天宝末,尘暗燕南垂。bēng téng tiān bǎo mò,chén àn yàn nán chuí。
爟火入咸阳,诏徵神武师。guàn huǒ rù xián yáng,zhào zhēng shén wǔ shī。
是时占军幕,插羽扬金羁。shì shí zhàn jūn mù,chā yǔ yáng jīn jī。
万夫列辕门,观射中戟支。wàn fū liè yuán mén,guān shè zhōng jǐ zhī。
誓当雪国雠,亲爱从此辞。shì dāng xuě guó chóu,qīn ài cóng cǐ cí。
中宵倚长剑,起视蚩尤旗。zhōng xiāo yǐ zhǎng jiàn,qǐ shì chī yóu qí。
介马晨萧萧,阵云竟天涯。jiè mǎ chén xiāo xiāo,zhèn yún jìng tiān yá。
阴风猎白草,旗槊光参差。yīn fēng liè bái cǎo,qí shuò guāng cān chà。
勇气贯中肠,视身忽如遗。yǒng qì guàn zhōng cháng,shì shēn hū rú yí。
生擒白马将,虏骑不敢追。shēng qín bái mǎ jiāng,lǔ qí bù gǎn zhuī。
贵臣上战功,名姓随意移。guì chén shàng zhàn gōng,míng xìng suí yì yí。
终岁肌骨苦,他人印累累。zhōng suì jī gǔ kǔ,tā rén yìn lèi lèi。
谒者既清宫,诸侯各罢戏。yè zhě jì qīng gōng,zhū hóu gè bà xì。
上将赐甲第,门戟不可窥。shàng jiāng cì jiǎ dì,mén jǐ bù kě kuī。
眦血下沾襟,天高问无期。zì xuè xià zhān jīn,tiān gāo wèn wú qī。
却寻故乡路,孤影空相随。què xún gù xiāng lù,gū yǐng kōng xiāng suí。
行逢里中旧,扑遬昔所嗤。xíng féng lǐ zhōng jiù,pū sù xī suǒ chī。
一言合侯王,腰佩黄金龟。yī yán hé hóu wáng,yāo pèi huáng jīn guī。
问我何自苦,可怜真数奇。wèn wǒ hé zì kǔ,kě lián zhēn shù qí。
迟回顾徒御,得色悬双眉。chí huí gù tú yù,dé sè xuán shuāng méi。
翻然悟世途,抚己昧所宜。fān rán wù shì tú,fǔ jǐ mèi suǒ yí。
田园已芜没,流浪江海湄。tián yuán yǐ wú méi,liú làng jiāng hǎi méi。
鸷禽毛翮摧,不见翔云姿。zhì qín máo hé cuī,bù jiàn xiáng yún zī。
衰容蔽逸气,孑孑无人知。shuāi róng bì yì qì,jié jié wú rén zhī。
寂寞草玄徒,长吟下书帷。jì mò cǎo xuán tú,zhǎng yín xià shū wéi。
为君发哀韵,若扣瑶林枝。wèi jūn fā āi yùn,ruò kòu yáo lín zhī。
有客识其真,潺湲涕交颐。yǒu kè shí qí zhēn,chán yuán tì jiāo yí。
饮尔一杯酒,陶然足自怡。yǐn ěr yī bēi jiǔ,táo rán zú zì yí。
刘禹锡

刘禹锡

刘禹锡(772-842),字梦得,汉族,中国唐朝彭城(今徐州)人,祖籍洛阳,唐朝文学家,哲学家,自称是汉中山靖王后裔,曾任监察御史,是王叔文政治改革集团的一员。唐代中晚期著名诗人,有“诗豪”之称。他的家庭是一个世代以儒学相传的书香门第。政治上主张革新,是王叔文派政治革新活动的中心人物之一。后来永贞革新失败被贬为朗州司马(今湖南常德)。据湖南常德历史学家、收藏家周新国先生考证刘禹锡被贬为朗州司马其间写了著名的“汉寿城春望”。 刘禹锡的作品>>

猜您喜欢

酬杨侍郎凭见寄

刘禹锡

翔鸾阙底谢皇恩,缨上沧浪旧水痕。xiáng luán quē dǐ xiè huáng ēn,yīng shàng cāng làng jiù shuǐ hén。
疏傅挥金忽相忆,远擎长句与招魂。shū fù huī jīn hū xiāng yì,yuǎn qíng zhǎng jù yǔ zhāo hún。

酬马大夫登洭口戍见寄

刘禹锡

新辞将印拂朝缨,临水登山四体轻。xīn cí jiāng yìn fú cháo yīng,lín shuǐ dēng shān sì tǐ qīng。
犹念天涯未归客,瘴云深处守孤城。yóu niàn tiān yá wèi guī kè,zhàng yún shēn chù shǒu gū chéng。

答杨八敬之绝句

刘禹锡

饱霜孤竹声偏切,带火焦桐韵本悲。bǎo shuāng gū zhú shēng piān qiè,dài huǒ jiāo tóng yùn běn bēi。
今日知音一留听,是君心事不平时。jīn rì zhī yīn yī liú tīng,shì jūn xīn shì bù píng shí。

重寄表臣二首

刘禹锡

对酒临流奈别何,君今已醉我蹉跎。duì jiǔ lín liú nài bié hé,jūn jīn yǐ zuì wǒ cuō tuó。
分明记取星星鬓,他日相逢应更多。fēn míng jì qǔ xīng xīng bìn,tā rì xiāng féng yīng gèng duō。

重寄表臣二首

刘禹锡

世间人事有何穷,过后思量尽是空。shì jiān rén shì yǒu hé qióng,guò hòu sī liàng jǐn shì kōng。
早晚同归洛阳陌,卜邻须近祝鸡翁。zǎo wǎn tóng guī luò yáng mò,bo lín xū jìn zhù jī wēng。

重寄绝句

刘禹锡

淮西既是平安地,鸦路今无羽檄飞。huái xī jì shì píng ān dì,yā lù jīn wú yǔ xí fēi。
闻道唐州最清静,战场耕尽野花稀。wén dào táng zhōu zuì qīng jìng,zhàn chǎng gēng jǐn yě huā xī。

酬杨八副使将赴湖南途中见寄一绝

刘禹锡

知逐征南冠楚材,远劳书信到阳台。zhī zhú zhēng nán guān chǔ cái,yuǎn láo shū xìn dào yáng tái。
明朝若上君山上,一道巴江自此来。míng cháo ruò shàng jūn shān shàng,yī dào bā jiāng zì cǐ lái。

遥和韩睦州元相公二君子

刘禹锡

玉人紫绶相辉映,却要霜须一两茎。yù rén zǐ shòu xiāng huī yìng,què yào shuāng xū yī liǎng jīng。
其奈无成空老去,每临明镜若为情。qí nài wú chéng kōng lǎo qù,měi lín míng jìng ruò wèi qíng。

吴兴敬郎中见惠斑竹杖兼示一绝聊以谢之

刘禹锡

一茎炯炯琅玕色,数节重重玳瑁文。yī jīng jiǒng jiǒng láng gān sè,shù jié zhòng zhòng dài mào wén。
挂到高山未登处,青云路上愿逢君。guà dào gāo shān wèi dēng chù,qīng yún lù shàng yuàn féng jūn。

奉和裴令公夜宴

刘禹锡

天下苍生望不休,东山虽有但时游。tiān xià cāng shēng wàng bù xiū,dōng shān suī yǒu dàn shí yóu。
从来海上仙桃树,肯逐人间风露秋。cóng lái hǎi shàng xiān táo shù,kěn zhú rén jiān fēng lù qiū。

秋夜安国观闻笙

刘禹锡

织女分明银汉秋,桂枝梧叶共飕飗。zhī nǚ fēn míng yín hàn qiū,guì zhī wú yè gòng sōu liú。
月露满庭人寂寂,霓裳一曲在高楼。yuè lù mǎn tíng rén jì jì,ní shang yī qū zài gāo lóu。

酬仆射牛相公晋国池上别后至甘棠馆忽梦同游因成口号见寄

刘禹锡

已嗟池上别魂惊,忽报梦中携手行。yǐ jiē chí shàng bié hún jīng,hū bào mèng zhōng xié shǒu xíng。
此夜独归还乞梦,老人无睡到天明。cǐ yè dú guī hái qǐ mèng,lǎo rén wú shuì dào tiān míng。

裴侍郎大尹雪中遗酒一壶兼示眼疾平一绝有闲行把酒之句斐然仰酬

刘禹锡

卷尽轻云月更明,金篦不用且闲行。juǎn jǐn qīng yún yuè gèng míng,jīn bì bù yòng qiě xián xíng。
若倾家酿招来客,何必池塘春草生。ruò qīng jiā niàng zhāo lái kè,hé bì chí táng chūn cǎo shēng。

和滑州李尚书上巳忆江南禊事

刘禹锡

白马津头春日迟,沙州归雁拂旌旗。bái mǎ jīn tóu chūn rì chí,shā zhōu guī yàn fú jīng qí。
柳营唯有军中戏,不似江南三月时。liǔ yíng wéi yǒu jūn zhōng xì,bù shì jiāng nán sān yuè shí。

酬柳柳州家鸡之赠

刘禹锡

日日临池弄小雏,还思写论付官奴。rì rì lín chí nòng xiǎo chú,hái sī xiě lùn fù guān nú。
柳家新样元和脚,且尽畺芽敛手徒。liǔ jiā xīn yàng yuán hé jiǎo,qiě jǐn jiāng yá liǎn shǒu tú。