古诗词

老将行

王维

少年十五二十时,步行夺得胡马骑。shǎo nián shí wǔ èr shí shí,bù xíng duó dé hú mǎ qí。
射杀山中白额虎,肯数邺下黄须儿。shè shā shān zhōng bái é hǔ,kěn shù yè xià huáng xū ér。
一身转战三千里,一剑曾当百万师。yī shēn zhuǎn zhàn sān qiān lǐ,yī jiàn céng dāng bǎi wàn shī。
汉兵奋迅如霹雳,虏骑奔腾畏蒺藜。hàn bīng fèn xùn rú pī lì,lǔ qí bēn téng wèi jí lí。
卫青不败由天幸,李广无功缘数奇。wèi qīng bù bài yóu tiān xìng,lǐ guǎng wú gōng yuán shù qí。
自从弃置便衰朽,世事蹉跎成白首。zì cóng qì zhì biàn shuāi xiǔ,shì shì cuō tuó chéng bái shǒu。
昔时飞箭无全目,今日垂杨生左肘。xī shí fēi jiàn wú quán mù,jīn rì chuí yáng shēng zuǒ zhǒu。
路傍时卖故侯瓜,门前学种先生柳。lù bàng shí mài gù hóu guā,mén qián xué zhǒng xiān shēng liǔ。
苍茫古木连穷巷,寥落寒山对虚牖。cāng máng gǔ mù lián qióng xiàng,liáo luò hán shān duì xū yǒu。
誓令疏勒出飞泉,不似颍川空使酒。shì lìng shū lēi chū fēi quán,bù shì yǐng chuān kōng shǐ jiǔ。
贺兰山下阵如云,羽檄交驰日夕闻。hè lán shān xià zhèn rú yún,yǔ xí jiāo chí rì xī wén。
节使三河募年少,诏书五道出将军。jié shǐ sān hé mù nián shǎo,zhào shū wǔ dào chū jiāng jūn。
试拂铁衣如雪色,聊持宝剑动星文。shì fú tiě yī rú xuě sè,liáo chí bǎo jiàn dòng xīng wén。
愿得燕弓射大将,耻令越甲鸣吾君。yuàn dé yàn gōng shè dà jiāng,chǐ lìng yuè jiǎ míng wú jūn。
莫嫌旧日云中守,犹堪一战取功勋。mò xián jiù rì yún zhōng shǒu,yóu kān yī zhàn qǔ gōng xūn。
王维

王维

王维(701年-761年,一说699年—761年),字摩诘,汉族,河东蒲州(今山西运城)人,祖籍山西祁县,唐朝诗人,有“诗佛”之称。苏轼评价其:“味摩诘之诗,诗中有画;观摩诘之画,画中有诗。”开元九年(721年)中进士,任太乐丞。王维是盛唐诗人的代表,今存诗400余首,重要诗作有《相思》《山居秋暝》等。王维精通佛学,受禅宗影响很大。佛教有一部《维摩诘经》,是王维名和字的由来。王维诗书画都很有名,非常多才多艺,音乐也很精通。与孟浩然合称“王孟”。 王维的作品>>

猜您喜欢

登河北城楼作

王维

井邑傅岩上,客亭云雾间。jǐng yì fù yán shàng,kè tíng yún wù jiān。
高城眺落日,极浦映苍山。gāo chéng tiào luò rì,jí pǔ yìng cāng shān。
岸火孤舟宿,渔家夕鸟还。àn huǒ gū zhōu sù,yú jiā xī niǎo hái。
寂寥天地暮,心与广川闲。jì liáo tiān dì mù,xīn yǔ guǎng chuān xián。

千塔主人

王维

逆旅逢佳节,征帆未可前。nì lǚ féng jiā jié,zhēng fān wèi kě qián。
窗临汴河水,门渡楚人船。chuāng lín biàn hé shuǐ,mén dù chǔ rén chuán。
鸡犬散墟落,桑榆荫远田。jī quǎn sàn xū luò,sāng yú yīn yuǎn tián。
所居人不见,枕席生云烟。suǒ jū rén bù jiàn,zhěn xí shēng yún yān。

晚春归

王维

新妆可怜色,落日卷罗帷。xīn zhuāng kě lián sè,luò rì juǎn luó wéi。
炉气清珍簟,墙阴上玉墀。lú qì qīng zhēn diàn,qiáng yīn shàng yù chí。
春虫飞网户,暮雀隐花枝。chūn chóng fēi wǎng hù,mù què yǐn huā zhī。
向晚多愁思,闲窗桃李时。xiàng wǎn duō chóu sī,xián chuāng táo lǐ shí。

戏题示萧氏甥

王维

怜尔解临池,渠爷未学诗。lián ěr jiě lín chí,qú yé wèi xué shī。
老夫何足似,弊宅倘因之。lǎo fū hé zú shì,bì zhái tǎng yīn zhī。
芦笋穿荷叶,菱花罥雁儿。lú sǔn chuān hé yè,líng huā juàn yàn ér。
郗公不易胜,莫著外家欺。xī gōng bù yì shèng,mò zhù wài jiā qī。

秋夜独坐

王维

独坐悲双鬓,空堂欲二更。dú zuò bēi shuāng bìn,kōng táng yù èr gèng。
雨中山果落,灯下草虫鸣。yǔ zhōng shān guǒ luò,dēng xià cǎo chóng míng。
白发终难变,黄金不可成。bái fā zhōng nán biàn,huáng jīn bù kě chéng。
欲知除老病,唯有学无生。yù zhī chú lǎo bìng,wéi yǒu xué wú shēng。

待储光羲不至

王维

重门朝已启,起坐听车声。zhòng mén cháo yǐ qǐ,qǐ zuò tīng chē shēng。
要欲闻清佩,方将出户迎。yào yù wén qīng pèi,fāng jiāng chū hù yíng。
晚钟鸣上苑,疏雨过春城。wǎn zhōng míng shàng yuàn,shū yǔ guò chūn chéng。
了自不相顾,临堂空复情。le zì bù xiāng gù,lín táng kōng fù qíng。

听宫莺

王维

春树绕宫墙,宫莺啭曙光。chūn shù rào gōng qiáng,gōng yīng zhuàn shǔ guāng。
忽惊啼暂断,移处弄还长。hū jīng tí zàn duàn,yí chù nòng hái zhǎng。
隐叶栖承露,攀花出未央。yǐn yè qī chéng lù,pān huā chū wèi yāng。
游人未应返,为此始思乡。yóu rén wèi yīng fǎn,wèi cǐ shǐ sī xiāng。

杂诗

王维

双燕初命子,五桃新作花。shuāng yàn chū mìng zi,wǔ táo xīn zuò huā。
王昌是东舍,宋玉次西家。wáng chāng shì dōng shě,sòng yù cì xī jiā。
小小能织绮,时时出浣纱。xiǎo xiǎo néng zhī qǐ,shí shí chū huàn shā。
亲劳使君问,南陌驻香车。qīn láo shǐ jūn wèn,nán mò zhù xiāng chē。

愚公谷三首

王维

愚谷与谁去,唯将黎子同。yú gǔ yǔ shuí qù,wéi jiāng lí zi tóng。
非须一处住,不那两心空。fēi xū yī chù zhù,bù nà liǎng xīn kōng。
宁问春将夏,谁论西复东。níng wèn chūn jiāng xià,shuí lùn xī fù dōng。
不知吾与子,若个是愚公。bù zhī wú yǔ zi,ruò gè shì yú gōng。

愚公谷三首

王维

吾家愚谷里,此谷本来平。wú jiā yú gǔ lǐ,cǐ gǔ běn lái píng。
虽则行无迹,还能响应声。suī zé xíng wú jì,hái néng xiǎng yīng shēng。
不随云色暗,只待日光明。bù suí yún sè àn,zhǐ dài rì guāng míng。
缘底名愚谷,都由愚所成。yuán dǐ míng yú gǔ,dōu yóu yú suǒ chéng。

愚公谷三首

王维

借问愚公谷,与君聊一寻。jiè wèn yú gōng gǔ,yǔ jūn liáo yī xún。
不寻翻到谷,此谷不离心。bù xún fān dào gǔ,cǐ gǔ bù lí xīn。
行处曾无险,看时岂有深。xíng chù céng wú xiǎn,kàn shí qǐ yǒu shēn。
寄言尘世客,何处欲归临。jì yán chén shì kè,hé chù yù guī lín。

酬慕容十一

王维

行行西陌返,驻幰问车公。xíng xíng xī mò fǎn,zhù xiǎn wèn chē gōng。
挟毂双官骑,应门五尺僮。xié gǔ shuāng guān qí,yīng mén wǔ chǐ tóng。
老年如塞北,强起离墙东。lǎo nián rú sāi běi,qiáng qǐ lí qiáng dōng。
为报壶丘子,来人道姓蒙。wèi bào hú qiū zi,lái rén dào xìng méng。

过秦皇墓

王维

古墓成苍岭,幽宫象紫台。gǔ mù chéng cāng lǐng,yōu gōng xiàng zǐ tái。
星辰七曜隔,河汉九泉开。xīng chén qī yào gé,hé hàn jiǔ quán kāi。
有海人宁渡,无春雁不回。yǒu hǎi rén níng dù,wú chūn yàn bù huí。
更闻松韵切,疑是大夫哀。gèng wén sōng yùn qiè,yí shì dà fū āi。

恭懿太子挽歌五首

王维

何悟藏环早,才知拜璧年。hé wù cáng huán zǎo,cái zhī bài bì nián。
翀天王子去,对日圣君怜。chōng tiān wáng zi qù,duì rì shèng jūn lián。
树转宫犹出,笳悲马不前。shù zhuǎn gōng yóu chū,jiā bēi mǎ bù qián。
虽蒙绝驰道,京兆别开阡。suī méng jué chí dào,jīng zhào bié kāi qiān。

恭懿太子挽歌五首

王维

兰殿新恩切,椒宫夕临幽。lán diàn xīn ēn qiè,jiāo gōng xī lín yōu。
白云随凤管,明月在龙楼。bái yún suí fèng guǎn,míng yuè zài lóng lóu。
人向青山哭,天临渭水愁。rén xiàng qīng shān kū,tiān lín wèi shuǐ chóu。
鸡鸣常问膳,今恨玉京留。jī míng cháng wèn shàn,jīn hèn yù jīng liú。