古诗词

维扬少年与孟氏赠答诗

不详

神女得张硕,文君遇长卿。shén nǚ dé zhāng shuò,wén jūn yù zhǎng qīng。
逢时两相得,聊足慰多情。féng shí liǎng xiāng dé,liáo zú wèi duō qíng。
猜您喜欢

杂曲歌辞怨回纥

不详

曾闻瀚海使难通,幽闺少妇罢裁缝。céng wén hàn hǎi shǐ nán tōng,yōu guī shǎo fù bà cái fèng。
缅想边庭征战苦,谁能对镜治愁容。miǎn xiǎng biān tíng zhēng zhàn kǔ,shuí néng duì jìng zhì chóu róng。
久戍人将老,须臾变作白头翁。jiǔ shù rén jiāng lǎo,xū yú biàn zuò bái tóu wēng。

东阳夜怪诗其一十二

不详

乱鲁负虚名,游秦感宁生。luàn lǔ fù xū míng,yóu qín gǎn níng shēng。
候惊丞相喘,用识葛卢鸣。hòu jīng chéng xiāng chuǎn,yòng shí gé lú míng。
黍稷滋农具,轩车乏道情。shǔ jì zī nóng jù,xuān chē fá dào qíng。
近来筋力退,一志在归耕。jìn lái jīn lì tuì,yī zhì zài guī gēng。

石瓮寺灯魅诗其三

不详

烟灭石楼空,悠悠永夜中。yān miè shí lóu kōng,yōu yōu yǒng yè zhōng。
虚心怯秋雨,艳质畏飘风。xū xīn qiè qiū yǔ,yàn zhì wèi piāo fēng。
向壁残花碎,侵阶坠叶红。xiàng bì cán huā suì,qīn jiē zhuì yè hóng。
还如失群鹤,饮恨在雕笼。hái rú shī qún hè,yǐn hèn zài diāo lóng。

白蘋洲碧衣女子吟

不详

碧水色堪染,白莲香正浓。bì shuǐ sè kān rǎn,bái lián xiāng zhèng nóng。
分飞俱有恨,此别几时逢。fēn fēi jù yǒu hèn,cǐ bié jǐ shí féng。
藕隐玲珑玉,花藏缥缈容。ǒu yǐn líng lóng yù,huā cáng piāo miǎo róng。
何当假双翼,声影暂相从。hé dāng jiǎ shuāng yì,shēng yǐng zàn xiāng cóng。

南唐升元殿基下石记

不详

莫问江南事,江南事可凭。mò wèn jiāng nán shì,jiāng nán shì kě píng。
抱鸡升宝位,跨犬出金陵。bào jī shēng bǎo wèi,kuà quǎn chū jīn líng。
子建司南位,安仁秉夜灯。zi jiàn sī nán wèi,ān rén bǐng yè dēng。
东邻娇小女,骑虎渡河冰。dōng lín jiāo xiǎo nǚ,qí hǔ dù hé bīng。

浑家门客联句其一

不详

自与浑家邻,馨香遂满身。zì yǔ hún jiā lín,xīn xiāng suì mǎn shēn。
无心好清静,人用去灰尘。wú xīn hǎo qīng jìng,rén yòng qù huī chén。

金缶魅诗

不详

色分蓝叶青,声比磬中鸣。sè fēn lán yè qīng,shēng bǐ qìng zhōng míng。
七月初七夜,吾当示汝形。qī yuè chū qī yè,wú dāng shì rǔ xíng。

东阳夜怪诗其九

不详

舞镜争鸾彩,临场定鹘拳。wǔ jìng zhēng luán cǎi,lín chǎng dìng gǔ quán。
正思仙仗日,翘首仰楼前。zhèng sī xiān zhàng rì,qiào shǒu yǎng lóu qián。

东阳夜怪诗其九

不详

养斗形如木,迎春质似泥。yǎng dòu xíng rú mù,yíng chūn zhì shì ní。
信如风雨在,何惮迹卑栖。xìn rú fēng yǔ zài,hé dàn jì bēi qī。

东阳夜怪诗其九

不详

为脱田文难,常怀纪渻恩。wèi tuō tián wén nán,cháng huái jì shěng ēn。
欲知疏野态,霜晓叫荒村。yù zhī shū yě tài,shuāng xiǎo jiào huāng cūn。

东阳夜怪诗其九

不详

鸟鼠是家川,周王昔猎贤。niǎo shǔ shì jiā chuān,zhōu wáng xī liè xián。
一从离子卯,应见海桑田。yī cóng lí zi mǎo,yīng jiàn hǎi sāng tián。

东阳夜怪诗其九

不详

谁家扫雪满庭前,万壑千峰在一拳。shuí jiā sǎo xuě mǎn tíng qián,wàn hè qiān fēng zài yī quán。
吾心不觉侵衣冷,曾向此中居几年。wú xīn bù jué qīn yī lěng,céng xiàng cǐ zhōng jū jǐ nián。

东阳夜怪诗其九

不详

拥褐藏名无定踪,流沙千里度衰容。yōng hè cáng míng wú dìng zōng,liú shā qiān lǐ dù shuāi róng。
传得南宗心地后,此身应便老双峰。chuán dé nán zōng xīn dì hòu,cǐ shēn yīng biàn lǎo shuāng fēng。

东阳夜怪诗其九

不详

为有阎浮珍重因,远离西国赴咸秦。wèi yǒu yán fú zhēn zhòng yīn,yuǎn lí xī guó fù xián qín。
自从无力休行道,且作头陀不系身。zì cóng wú lì xiū xíng dào,qiě zuò tóu tuó bù xì shēn。

东阳夜怪诗其九

不详

日晚长川不计程,离群独步不能鸣。rì wǎn zhǎng chuān bù jì chéng,lí qún dú bù bù néng míng。
赖有青青河畔草,春来犹得慰羁情。lài yǒu qīng qīng hé pàn cǎo,chūn lái yóu dé wèi jī qíng。
3931234567»