古诗词

写真

澹交

图形期自见,自见却伤神。tú xíng qī zì jiàn,zì jiàn què shāng shén。
已是梦中梦,更逢身外身。yǐ shì mèng zhōng mèng,gèng féng shēn wài shēn。
水花凝幻质,墨彩染空尘。shuǐ huā níng huàn zhì,mò cǎi rǎn kōng chén。
堪笑予兼尔,俱为未了人。kān xiào yǔ jiān ěr,jù wèi wèi le rén。

澹交

晚唐诗僧。僖宗乾符六年(879)为苏州昭隐寺僧藏广作真赞。事迹见《宋高僧传》卷一二。《全唐诗》存诗3首。 澹交的作品>>

猜您喜欢

病后作

澹交

未得忘身法,此身终未安。wèi dé wàng shēn fǎ,cǐ shēn zhōng wèi ān。
病肠犹可洗,瘦骨不禁寒。bìng cháng yóu kě xǐ,shòu gǔ bù jìn hán。
药少心情饵,经无气力看。yào shǎo xīn qíng ěr,jīng wú qì lì kàn。
悠悠片云质,独对夕阳残。yōu yōu piàn yún zhì,dú duì xī yáng cán。

效古

澹交

荣辱又荣辱,一何翻与覆。róng rǔ yòu róng rǔ,yī hé fān yǔ fù。
人生百岁中,孰肯死前足。rén shēng bǎi suì zhōng,shú kěn sǐ qián zú。
玄鬓忽如丝,青丛不再绿。xuán bìn hū rú sī,qīng cóng bù zài lǜ。
自古争名徒,黄金是谁禄。zì gǔ zhēng míng tú,huáng jīn shì shuí lù。