古诗词

夏日登灵隐寺后峰

方干

绝顶无烦暑,登临三伏中。jué dǐng wú fán shǔ,dēng lín sān fú zhōng。
深萝难透日,乔木更含风。shēn luó nán tòu rì,qiáo mù gèng hán fēng。
山叠云霞际,川倾世界东。shān dié yún xiá jì,chuān qīng shì jiè dōng。
那知兹夕兴,不与古人同。nà zhī zī xī xīng,bù yǔ gǔ rén tóng。
方干

方干

方干(809—888)字雄飞,号玄英,睦州青溪(今淳安)人。擅长律诗,清润小巧,且多警句。其诗有的反映社会动乱,同情人民疾苦;有的抒发怀才不遇,求名未遂的感怀。文德元年(888年),方干客死会稽,归葬桐江。门人相与论德,谥曰“玄英先生”,并搜集他的遗诗370余篇,编成《方干诗集》传世。《全唐诗》编有方干诗6卷348篇。宋景佑年间,范仲淹守睦州,绘方干像于严陵祠配享。 方干的作品>>

猜您喜欢

于秀才小池

方干

一泓潋滟复澄明,半日功夫斸小庭。yī hóng liàn yàn fù chéng míng,bàn rì gōng fū zhǔ xiǎo tíng。
占地未过四五尺,浸天唯入两三星。zhàn dì wèi guò sì wǔ chǐ,jìn tiān wéi rù liǎng sān xīng。
鹢舟草际浮霜叶,渔火沙边驻小萤。yì zhōu cǎo jì fú shuāng yè,yú huǒ shā biān zhù xiǎo yíng。
才见规模识方寸,知君立意象沧溟。cái jiàn guī mó shí fāng cùn,zhī jūn lì yì xiàng cāng míng。

叙钱塘异胜

方干

暖景融融寒景清,越台风送晓钟声。nuǎn jǐng róng róng hán jǐng qīng,yuè tái fēng sòng xiǎo zhōng shēng。
四郊远火烧烟月,一道惊波撼郡城。sì jiāo yuǎn huǒ shāo yān yuè,yī dào jīng bō hàn jùn chéng。
夜雪未知东岸绿,春风犹放半江晴。yè xuě wèi zhī dōng àn lǜ,chūn fēng yóu fàng bàn jiāng qíng。
谢公吟处依稀在,千古无人继盛名。xiè gōng yín chù yī xī zài,qiān gǔ wú rén jì shèng míng。

赠中岩王处士

方干

垂杨袅袅草芊芊,气象清深似洞天。chuí yáng niǎo niǎo cǎo qiān qiān,qì xiàng qīng shēn shì dòng tiān。
援笔便成鹦鹉赋,洗花须用桔槔泉。yuán bǐ biàn chéng yīng wǔ fù,xǐ huā xū yòng jú gāo quán。
商于避世堪同日,渭曲逢时必有年。shāng yú bì shì kān tóng rì,wèi qū féng shí bì yǒu nián。
直恐刚肠闲未得,醉吟争奈被才牵。zhí kǒng gāng cháng xián wèi dé,zuì yín zhēng nài bèi cái qiān。

初归故里献侯郎中

方干

常思旧里欲归难,已作归心即自宽。cháng sī jiù lǐ yù guī nán,yǐ zuò guī xīn jí zì kuān。
此日早知无爵位,当时便合把渔竿。cǐ rì zǎo zhī wú jué wèi,dāng shí biàn hé bǎ yú gān。
朝昏入闰春将逼,城邑多山夏却寒。cháo hūn rù rùn chūn jiāng bī,chéng yì duō shān xià què hán。
不是幽愚望荣忝,君侯异礼亦何安。bù shì yōu yú wàng róng tiǎn,jūn hóu yì lǐ yì hé ān。

归睦州中路寄侯郎中

方干

颜巷萧条知命后,膺门感激受恩初。yán xiàng xiāo tiáo zhī mìng hòu,yīng mén gǎn jī shòu ēn chū。
却容鹤发还蜗舍,犹梦渔竿从隼旟。què róng hè fā hái wō shě,yóu mèng yú gān cóng sǔn yú。
新定暮云吞故国,会稽春草入贫居。xīn dìng mù yún tūn gù guó,huì jī chūn cǎo rù pín jū。
乡中自古为儒者,谁得公侯降尺书。xiāng zhōng zì gǔ wèi rú zhě,shuí dé gōng hóu jiàng chǐ shū。

题报恩寺上方

方干

来来先上上方看,眼界无穷世界宽。lái lái xiān shàng shàng fāng kàn,yǎn jiè wú qióng shì jiè kuān。
岩溜喷空晴似雨,林萝碍日夏多寒。yán liū pēn kōng qíng shì yǔ,lín luó ài rì xià duō hán。
众山迢递皆相叠,一路高低不记盘。zhòng shān tiáo dì jiē xiāng dié,yī lù gāo dī bù jì pán。
清峭关心惜归去,他时梦到亦难判。qīng qiào guān xīn xī guī qù,tā shí mèng dào yì nán pàn。

送永嘉王令

方干

定拟孜孜化海边,须判素发侮流年。dìng nǐ zī zī huà hǎi biān,xū pàn sù fā wǔ liú nián。
波涛不应双溪水,分野长如二月天。bō tāo bù yīng shuāng xī shuǐ,fēn yě zhǎng rú èr yuè tiān。
浮客若容开荻地,钓翁应免税苔田。fú kè ruò róng kāi dí dì,diào wēng yīng miǎn shuì tái tián。
前贤未必全堪学,莫读当时归去篇。qián xián wèi bì quán kān xué,mò dú dāng shí guī qù piān。

送永嘉王令

方干

虽展县图如到县,五程犹入缙云东。suī zhǎn xiàn tú rú dào xiàn,wǔ chéng yóu rù jìn yún dōng。
山间阁道盘岩底,海界孤峰在浪中。shān jiān gé dào pán yán dǐ,hǎi jiè gū fēng zài làng zhōng。
礼法未闻离汉制,土宜多说似吴风。lǐ fǎ wèi wén lí hàn zhì,tǔ yí duō shuō shì wú fēng。
字人若用非常术,唯要旬时便立功。zì rén ruò yòng fēi cháng shù,wéi yào xún shí biàn lì gōng。

盐官王长官新创瑞隐亭

方干

指画便分元化力,周回秀绝自清机。zhǐ huà biàn fēn yuán huà lì,zhōu huí xiù jué zì qīng jī。
孤云恋石寻常住,落絮萦风特地飞。gū yún liàn shí xún cháng zhù,luò xù yíng fēng tè dì fēi。
雏鸟啼花催酿酒,惊鱼溅水误沾衣。chú niǎo tí huā cuī niàng jiǔ,jīng yú jiàn shuǐ wù zhān yī。
明年秩满难将去,何似先教画取归。míng nián zhì mǎn nán jiāng qù,hé shì xiān jiào huà qǔ guī。

李户曹小妓天得善击越器以成曲章

方干

越器敲来曲调成,腕头匀滑自轻清。yuè qì qiāo lái qū diào chéng,wàn tóu yún huá zì qīng qīng。
随风摇曳有馀韵,测水浅深多泛声。suí fēng yáo yè yǒu yú yùn,cè shuǐ qiǎn shēn duō fàn shēng。
昼漏丁当相续滴,寒蝉计会一时鸣。zhòu lòu dīng dāng xiāng xù dī,hán chán jì huì yī shí míng。
若教进上梨园去,众乐无由更擅名。ruò jiào jìn shàng lí yuán qù,zhòng lè wú yóu gèng shàn míng。

岁晚言事寄乡中亲友

方干

急景苍茫昼若昏,夜风乾峭触前轩。jí jǐng cāng máng zhòu ruò hūn,yè fēng qián qiào chù qián xuān。
寒威半入龙蛇窟,暖气全归草树根。hán wēi bàn rù lóng shé kū,nuǎn qì quán guī cǎo shù gēn。
蜡烬凝来多碧焰,香醪滴处有冰痕。là jìn níng lái duō bì yàn,xiāng láo dī chù yǒu bīng hén。
尺书未达年应老,先被新春入故园。chǐ shū wèi dá nián yīng lǎo,xiān bèi xīn chūn rù gù yuán。

赠孙百篇

方干

御题百首思纵横,半日功夫举世名。yù tí bǎi shǒu sī zòng héng,bàn rì gōng fū jǔ shì míng。
羽翼便从吟处出,珠玑续向笔头生。yǔ yì biàn cóng yín chù chū,zhū jī xù xiàng bǐ tóu shēng。
莫嫌黄绶官资小,必料青云道路平。mò xián huáng shòu guān zī xiǎo,bì liào qīng yún dào lù píng。
才子风流复年少,无愁高卧不公卿。cái zi fēng liú fù nián shǎo,wú chóu gāo wò bù gōng qīng。

赠夏侯评事

方干

傍窥盛德与高节,缅想应无前后人。bàng kuī shèng dé yǔ gāo jié,miǎn xiǎng yīng wú qián hòu rén。
讲论参同深到骨,停腾姹女立成银。jiǎng lùn cān tóng shēn dào gǔ,tíng téng chà nǚ lì chéng yín。
棋功过却杨玄宝,易义精于梅子真。qí gōng guò què yáng xuán bǎo,yì yì jīng yú méi zi zhēn。
朱紫侯门犹不见,可知岐路有风尘。zhū zǐ hóu mén yóu bù jiàn,kě zhī qí lù yǒu fēng chén。

送郑端公

方干

圣主伫知宣室事,岂容才子滞长沙。shèng zhǔ zhù zhī xuān shì shì,qǐ róng cái zi zhì zhǎng shā。
随珠此去方酬德,赵璧当时误指瑕。suí zhū cǐ qù fāng chóu dé,zhào bì dāng shí wù zhǐ xiá。
骢马将离江浦月,绣衣却照禁中花。cōng mǎ jiāng lí jiāng pǔ yuè,xiù yī què zhào jìn zhōng huā。
应怜寂寞沧洲客,烟汉尘泥相去赊。yīng lián jì mò cāng zhōu kè,yān hàn chén ní xiāng qù shē。

题故人废宅二首

方干

举目凄凉入破门,鲛人一饭尚知恩。jǔ mù qī liáng rù pò mén,jiāo rén yī fàn shàng zhī ēn。
闲花旧识犹含笑,怪石无情更不言。xián huā jiù shí yóu hán xiào,guài shí wú qíng gèng bù yán。
樵叟和巢伐桃李,牧童兼草踏兰荪。qiáo sǒu hé cháo fá táo lǐ,mù tóng jiān cǎo tà lán sūn。
壶觞笑咏随风去,唯有声声蜀帝魂。hú shāng xiào yǒng suí fēng qù,wéi yǒu shēng shēng shǔ dì hún。