古诗词

夏日登灵隐寺后峰

方干

绝顶无烦暑,登临三伏中。jué dǐng wú fán shǔ,dēng lín sān fú zhōng。
深萝难透日,乔木更含风。shēn luó nán tòu rì,qiáo mù gèng hán fēng。
山叠云霞际,川倾世界东。shān dié yún xiá jì,chuān qīng shì jiè dōng。
那知兹夕兴,不与古人同。nà zhī zī xī xīng,bù yǔ gǔ rén tóng。
方干

方干

方干(809—888)字雄飞,号玄英,睦州青溪(今淳安)人。擅长律诗,清润小巧,且多警句。其诗有的反映社会动乱,同情人民疾苦;有的抒发怀才不遇,求名未遂的感怀。文德元年(888年),方干客死会稽,归葬桐江。门人相与论德,谥曰“玄英先生”,并搜集他的遗诗370余篇,编成《方干诗集》传世。《全唐诗》编有方干诗6卷348篇。宋景佑年间,范仲淹守睦州,绘方干像于严陵祠配享。 方干的作品>>

猜您喜欢

僧院小泉井

方干

亦恐浅深同禹穴,兼云制度象污樽。yì kǒng qiǎn shēn tóng yǔ xué,jiān yún zhì dù xiàng wū zūn。
窥寻未见泉来路,缅想应穿石裂痕。kuī xún wèi jiàn quán lái lù,miǎn xiǎng yīng chuān shí liè hén。
片段似冰犹可把,澄清如镜不曾昏。piàn duàn shì bīng yóu kě bǎ,chéng qīng rú jìng bù céng hūn。
欲知到底无尘染,堪与吾师比性源。yù zhī dào dǐ wú chén rǎn,kān yǔ wú shī bǐ xìng yuán。

过姚监故居

方干

不敢要君徵亦起,致君全得似唐虞。bù gǎn yào jūn zhēng yì qǐ,zhì jūn quán dé shì táng yú。
谠言昨叹离天听,新冢今闻入县图。dǎng yán zuó tàn lí tiān tīng,xīn zhǒng jīn wén rù xiàn tú。
琴锁坏窗风自触,鹤归乔木月难呼。qín suǒ huài chuāng fēng zì chù,hè guī qiáo mù yuè nán hū。
学书弟子何人在,检点犹逢谏草无。xué shū dì zi hé rén zài,jiǎn diǎn yóu féng jiàn cǎo wú。

陪李郎中夜宴

方干

间世星郎夜宴时,丁丁寒漏滴声稀。jiān shì xīng láng yè yàn shí,dīng dīng hán lòu dī shēng xī。
琵琶弦促千般语,鹦鹉杯深四散飞。pí pá xián cù qiān bān yǔ,yīng wǔ bēi shēn sì sàn fēi。
遍请玉容歌白雪,高烧红蜡照朱衣。biàn qǐng yù róng gē bái xuě,gāo shāo hóng là zhào zhū yī。
人间有此荣华事,争遣渔翁恋钓矶。rén jiān yǒu cǐ róng huá shì,zhēng qiǎn yú wēng liàn diào jī。

狂寇后上刘尚书

方干

孙武倾心与万夫,削平妖孽在斯须。sūn wǔ qīng xīn yǔ wàn fū,xuē píng yāo niè zài sī xū。
才施偃月行军令,便见台星逼座隅。cái shī yǎn yuè xíng jūn lìng,biàn jiàn tái xīng bī zuò yú。
独柱支天寰海正,雄名盖世古今无。dú zhù zhī tiān huán hǎi zhèng,xióng míng gài shì gǔ jīn wú。
圣君争不酬功业,仗下高悬破贼图。shèng jūn zhēng bù chóu gōng yè,zhàng xià gāo xuán pò zéi tú。

尚书新创敌楼二首

方干

下马政成无一事,应须胜地过朝昏。xià mǎ zhèng chéng wú yī shì,yīng xū shèng dì guò cháo hūn。
笙歌引出桃花洞,罗绣拥来金谷园。shēng gē yǐn chū táo huā dòng,luó xiù yōng lái jīn gǔ yuán。
十里水云吞半郭,九秋山月入千门。shí lǐ shuǐ yún tūn bàn guō,jiǔ qiū shān yuè rù qiān mén。
常闻大厦堪栖息,燕雀心知不敢言。cháng wén dà shà kān qī xī,yàn què xīn zhī bù gǎn yán。

尚书新创敌楼二首

方干

异境永为欢乐地,歌钟夜夜复年年。yì jìng yǒng wèi huān lè dì,gē zhōng yè yè fù nián nián。
平明旭日生床底,薄暮残霞落酒边。píng míng xù rì shēng chuáng dǐ,báo mù cán xiá luò jiǔ biān。
虽向槛前窥下界,不知窗里是中天。suī xiàng kǎn qián kuī xià jiè,bù zhī chuāng lǐ shì zhōng tiān。
直须分付丹青手,画出旌幢绕谪仙。zhí xū fēn fù dān qīng shǒu,huà chū jīng chuáng rào zhé xiān。

赠李郢端公

方干

非唯孤峭与世绝,吟处斯须能变通。fēi wéi gū qiào yǔ shì jué,yín chù sī xū néng biàn tōng。
物外搜罗归大雅,毫端剪削有馀功。wù wài sōu luó guī dà yǎ,háo duān jiǎn xuē yǒu yú gōng。
山川正气侵灵府,雪月清辉引思风。shān chuān zhèng qì qīn líng fǔ,xuě yuè qīng huī yǐn sī fēng。
别得人间上升术,丹霄路在五言中。bié dé rén jiān shàng shēng shù,dān xiāo lù zài wǔ yán zhōng。

送孙百篇游天台

方干

东南云路落斜行,入树穿村见赤城。dōng nán yún lù luò xié xíng,rù shù chuān cūn jiàn chì chéng。
远近常时皆药气,高低无处不泉声。yuǎn jìn cháng shí jiē yào qì,gāo dī wú chù bù quán shēng。
映岩日向床头没,湿烛云从柱底生。yìng yán rì xiàng chuáng tóu méi,shī zhú yún cóng zhù dǐ shēng。
更有仙花与灵鸟,恐君多半未知名。gèng yǒu xiān huā yǔ líng niǎo,kǒng jūn duō bàn wèi zhī míng。

陆山

方干

毫末用功成一水,水源山脉固难寻。háo mò yòng gōng chéng yī shuǐ,shuǐ yuán shān mài gù nán xún。
逡巡便可见波浪,咫尺不能知浅深。qūn xún biàn kě jiàn bō làng,zhǐ chǐ bù néng zhī qiǎn shēn。
但有片云生海口,终无明月在潭心。dàn yǒu piàn yún shēng hǎi kǒu,zhōng wú míng yuè zài tán xīn。
我来拟学磻溪叟,白首钓璜非陆沈。wǒ lái nǐ xué pán xī sǒu,bái shǒu diào huáng fēi lù shěn。

郭中山居

方干

莫见一瓢离树上,犹须四壁在林间。mò jiàn yī piáo lí shù shàng,yóu xū sì bì zài lín jiān。
沉吟不寐先闻角,屈曲登高自有山。chén yín bù mèi xiān wén jiǎo,qū qū dēng gāo zì yǒu shān。
溅石迸泉听未足,亚窗红果卧堪攀。jiàn shí bèng quán tīng wèi zú,yà chuāng hóng guǒ wò kān pān。
公卿若便遗名姓,却与禽鱼作往还。gōng qīng ruò biàn yí míng xìng,què yǔ qín yú zuò wǎng hái。

雪中寄李知诲判官

方干

聚散联翩急复迟,解将华发两相欺。jù sàn lián piān jí fù chí,jiě jiāng huá fā liǎng xiāng qī。
虽云竹重先藏路,却讶巢倾不损枝。suī yún zhú zhòng xiān cáng lù,què yà cháo qīng bù sǔn zhī。
入户便从风起后,照窗翻似月明时。rù hù biàn cóng fēng qǐ hòu,zhào chuāng fān shì yuè míng shí。
此时门巷无行迹,尘满尊罍谁得知。cǐ shí mén xiàng wú xíng jì,chén mǎn zūn léi shuí dé zhī。

途中言事寄居远上人

方干

举目时时似故园,乡心自动向谁言。jǔ mù shí shí shì gù yuán,xiāng xīn zì dòng xiàng shuí yán。
白云晓湿寒山寺,红叶夜飞明月村。bái yún xiǎo shī hán shān sì,hóng yè yè fēi míng yuè cūn。
震泽风帆归橘岸,钱塘水府抵城根。zhèn zé fēng fān guī jú àn,qián táng shuǐ fǔ dǐ chéng gēn。
羡师了达无牵束,竹径生苔掩竹门。xiàn shī le dá wú qiān shù,zhú jìng shēng tái yǎn zhú mén。

雪中寄薛郎中

方干

野禽未觉巢枝仄,稚子先忧径竹摧。yě qín wèi jué cháo zhī zè,zhì zi xiān yōu jìng zhú cuī。
半夜忽明非月午,前庭旋释被春催。bàn yè hū míng fēi yuè wǔ,qián tíng xuán shì bèi chūn cuī。
碎花若入樽中去,清气应归笔底来。suì huā ruò rù zūn zhōng qù,qīng qì yīng guī bǐ dǐ lái。
深拥红炉听仙乐,忍教愁坐画寒灰。shēn yōng hóng lú tīng xiān lè,rěn jiào chóu zuò huà hán huī。

题盛令新亭

方干

举目岂知新智慧,存思便是小天台。jǔ mù qǐ zhī xīn zhì huì,cún sī biàn shì xiǎo tiān tái。
偶尝嘉果求枝去,因问名花寄种来。ǒu cháng jiā guǒ qiú zhī qù,yīn wèn míng huā jì zhǒng lái。
春物诱才归健笔,夜歌牵醉入丛杯。chūn wù yòu cái guī jiàn bǐ,yè gē qiān zuì rù cóng bēi。
此中难遇逍遥事,计日应为印绶催。cǐ zhōng nán yù xiāo yáo shì,jì rì yīng wèi yìn shòu cuī。

赠郑仁规

方干

一石雄才独占难,应分二斗借人寰。yī shí xióng cái dú zhàn nán,yīng fēn èr dòu jiè rén huán。
澄心不出风骚外,落笔全归教化间。chéng xīn bù chū fēng sāo wài,luò bǐ quán guī jiào huà jiān。
莲幕未来须更聘,桂枝才去即先攀。lián mù wèi lái xū gèng pìn,guì zhī cái qù jí xiān pān。
可怜丽句能飞动,荀宋精灵亦厚颜。kě lián lì jù néng fēi dòng,xún sòng jīng líng yì hòu yán。