古诗词

夏日登灵隐寺后峰

方干

绝顶无烦暑,登临三伏中。jué dǐng wú fán shǔ,dēng lín sān fú zhōng。
深萝难透日,乔木更含风。shēn luó nán tòu rì,qiáo mù gèng hán fēng。
山叠云霞际,川倾世界东。shān dié yún xiá jì,chuān qīng shì jiè dōng。
那知兹夕兴,不与古人同。nà zhī zī xī xīng,bù yǔ gǔ rén tóng。
方干

方干

方干(809—888)字雄飞,号玄英,睦州青溪(今淳安)人。擅长律诗,清润小巧,且多警句。其诗有的反映社会动乱,同情人民疾苦;有的抒发怀才不遇,求名未遂的感怀。文德元年(888年),方干客死会稽,归葬桐江。门人相与论德,谥曰“玄英先生”,并搜集他的遗诗370余篇,编成《方干诗集》传世。《全唐诗》编有方干诗6卷348篇。宋景佑年间,范仲淹守睦州,绘方干像于严陵祠配享。 方干的作品>>

猜您喜欢

哭王大夫

方干

俗人皆嫉谢临川,果中常情□□□。sú rén jiē jí xiè lín chuān,guǒ zhōng cháng qíng。
为政旧规方利国,降生直性已归天。wèi zhèng jiù guī fāng lì guó,jiàng shēng zhí xìng yǐ guī tiān。
岘亭惋咽知无极,渭曲馨香莫计年。xiàn tíng wǎn yàn zhī wú jí,wèi qū xīn xiāng mò jì nián。
从此心丧应毕世,忍看坟草读残篇。cóng cǐ xīn sàng yīng bì shì,rěn kàn fén cǎo dú cán piān。

赠乾素上人

方干

苦用贞心传弟子,即应低眼看公卿。kǔ yòng zhēn xīn chuán dì zi,jí yīng dī yǎn kàn gōng qīng。
水中明月无踪迹,风里浮云可计程。shuǐ zhōng míng yuè wú zōng jì,fēng lǐ fú yún kě jì chéng。
庭际孤松随鹤立,窗间清磬学蝉鸣。tíng jì gū sōng suí hè lì,chuāng jiān qīng qìng xué chán míng。
料师多劫长如此,岂算前生与后生。liào shī duō jié zhǎng rú cǐ,qǐ suàn qián shēng yǔ hòu shēng。

题应天寺上方兼呈谦上人

方干

中天坐卧见人寰,峭石垂藤不易攀。zhōng tiān zuò wò jiàn rén huán,qiào shí chuí téng bù yì pān。
晴卷风雷归故壑,夜和猿鸟锁寒山。qíng juǎn fēng léi guī gù hè,yè hé yuán niǎo suǒ hán shān。
势横绿野苍茫外,影落平湖潋滟间。shì héng lǜ yě cāng máng wài,yǐng luò píng hú liàn yàn jiān。
师在西岩最高处,路寻之字见禅关。shī zài xī yán zuì gāo chù,lù xún zhī zì jiàn chán guān。

题法华寺绝顶禅家壁

方干

苍翠岧峣逼窅冥,下方雷雨上方晴。cāng cuì tiáo yáo bī yǎo míng,xià fāng léi yǔ shàng fāng qíng。
飞流便向砌边挂,片月影从窗外行。fēi liú biàn xiàng qì biān guà,piàn yuè yǐng cóng chuāng wài xíng。
驯鹿不知谁结侣,野禽都是自呼名。xùn lù bù zhī shuí jié lǚ,yě qín dōu shì zì hū míng。
只应禅者无来去,坐看千山白发生。zhǐ yīng chán zhě wú lái qù,zuò kàn qiān shān bái fā shēng。

春日

方干

春去春来似有期,日高添睡是归时。chūn qù chūn lái shì yǒu qī,rì gāo tiān shuì shì guī shí。
虽将细雨催芦笋,却用东风染柳丝。suī jiāng xì yǔ cuī lú sǔn,què yòng dōng fēng rǎn liǔ sī。
重雾已应吞海色,轻霜犹自剉花枝。zhòng wù yǐ yīng tūn hǎi sè,qīng shuāng yóu zì cuò huā zhī。
此时野客因花醉,醉卧花间应不知。cǐ shí yě kè yīn huā zuì,zuì wò huā jiān yīng bù zhī。

上越州杨严中丞

方干

连枝棣萼世无双,未秉鸿钧拥大邦。lián zhī dì è shì wú shuāng,wèi bǐng hóng jūn yōng dà bāng。
折桂早闻推独步,分忧暂辍过重江。zhé guì zǎo wén tuī dú bù,fēn yōu zàn chuò guò zhòng jiāng。
晴寻凤沼云中树,思绕稽山枕上窗。qíng xún fèng zhǎo yún zhōng shù,sī rào jī shān zhěn shàng chuāng。
试把十年辛苦志,问津求拜碧油幢。shì bǎ shí nián xīn kǔ zhì,wèn jīn qiú bài bì yóu chuáng。

方干

桂轮秋半出东方,巢鹊惊飞夜未央。guì lún qiū bàn chū dōng fāng,cháo què jīng fēi yè wèi yāng。
海上风云摇皓影,空中露气湿流光。hǎi shàng fēng yún yáo hào yǐng,kōng zhōng lù qì shī liú guāng。
斜临户牖通宵烛,回照阶墀到晓霜。xié lín hù yǒu tōng xiāo zhú,huí zhào jiē chí dào xiǎo shuāng。
庾亮恃才高更逸,方闻墨翰已成章。yǔ liàng shì cái gāo gèng yì,fāng wén mò hàn yǐ chéng zhāng。

早春

方干

运行元化不参差,四极中华共一时。yùn xíng yuán huà bù cān chà,sì jí zhōng huá gòng yī shí。
正气才随灰律变,残寒便被柳条欺。zhèng qì cái suí huī lǜ biàn,cán hán biàn bèi liǔ tiáo qī。
冰融大泽朝阳觉,草绿陈根夜雨知。bīng róng dà zé cháo yáng jué,cǎo lǜ chén gēn yè yǔ zhī。
不信风光疾于箭,年来年去变霜髭。bù xìn fēng guāng jí yú jiàn,nián lái nián qù biàn shuāng zī。

对花

方干

清晓入花如步障,恋花行步步迟迟。qīng xiǎo rù huā rú bù zhàng,liàn huā xíng bù bù chí chí。
含风欲绽中心朵,似火应烧外面枝。hán fēng yù zhàn zhōng xīn duǒ,shì huǒ yīng shāo wài miàn zhī。
野客须?终日醉,流莺自有隔年期。yě kè xū pīn zhōng rì zuì,liú yīng zì yǒu gé nián qī。
使君坐处笙歌合,便是列仙身不知。shǐ jūn zuò chù shēng gē hé,biàn shì liè xiān shēn bù zhī。

除夜

方干

玉漏斯须即达晨,四时吹转任风轮。yù lòu sī xū jí dá chén,sì shí chuī zhuǎn rèn fēng lún。
寒灯短烬方烧腊,画角残声已报春。hán dēng duǎn jìn fāng shāo là,huà jiǎo cán shēng yǐ bào chūn。
明日便为经岁客,昨朝犹是少年人。míng rì biàn wèi jīng suì kè,zuó cháo yóu shì shǎo nián rén。
新正定数随年减,浮世惟应百遍新。xīn zhèng dìng shù suí nián jiǎn,fú shì wéi yīng bǎi biàn xīn。

题松江驿

方干

便向中流出太阳,兼疑大岸逼浮桑。biàn xiàng zhōng liú chū tài yáng,jiān yí dà àn bī fú sāng。
门前白道通丹阙,浪里青山占几乡。mén qián bái dào tōng dān quē,làng lǐ qīng shān zhàn jǐ xiāng。
帆势落斜依浦溆,钟声断续在沧茫。fān shì luò xié yī pǔ xù,zhōng shēng duàn xù zài cāng máng。
古今悉不知天意,偏把云霞媚一方。gǔ jīn xī bù zhī tiān yì,piān bǎ yún xiá mèi yī fāng。

思桐庐旧居便送鉴上人

方干

莫道东南路不赊,思归一步是天涯。mò dào dōng nán lù bù shē,sī guī yī bù shì tiān yá。
林中夜半双台月,洲上春深九里花。lín zhōng yè bàn shuāng tái yuè,zhōu shàng chūn shēn jiǔ lǐ huā。
绿树绕村含细雨,寒潮背郭卷平沙。lǜ shù rào cūn hán xì yǔ,hán cháo bèi guō juǎn píng shā。
闻师却到乡中去,为我殷勤谢酒家。wén shī què dào xiāng zhōng qù,wèi wǒ yīn qín xiè jiǔ jiā。

送僧归日本

方干

四极虽云共二仪,晦明前后即难知。sì jí suī yún gòng èr yí,huì míng qián hòu jí nán zhī。
西方尚在星辰下,东域已过寅卯时。xī fāng shàng zài xīng chén xià,dōng yù yǐ guò yín mǎo shí。
大海浪中分国界,扶桑树底是天涯。dà hǎi làng zhōng fēn guó jiè,fú sāng shù dǐ shì tiān yá。
满帆若有归风便,到岸犹须隔岁期。mǎn fān ruò yǒu guī fēng biàn,dào àn yóu xū gé suì qī。

宁国寺

方干

深僻孤高无四邻,白云明月自相亲。shēn pì gū gāo wú sì lín,bái yún míng yuè zì xiāng qīn。
海中日出山先晓,世上寒轻谷未春。hǎi zhōng rì chū shān xiān xiǎo,shì shàng hán qīng gǔ wèi chūn。
窗逼野溪闻唳鹤,林通村径见樵人。chuāng bī yě xī wén lì hè,lín tōng cūn jìng jiàn qiáo rén。
此时惟有雷居士,不厌篮舆去住频。cǐ shí wéi yǒu léi jū shì,bù yàn lán yú qù zhù pín。

浅井

方干

夜入明河星似少,曙摇澄碧扇风翻。yè rù míng hé xīng shì shǎo,shǔ yáo chéng bì shàn fēng fān。
细泉细脉难来到,应觉添瓶耗旧痕。xì quán xì mài nán lái dào,yīng jué tiān píng hào jiù hén。