古诗词

和主司王起

王甚夷

春闱帝念主生成,长庆公闻两岁名。chūn wéi dì niàn zhǔ shēng chéng,zhǎng qìng gōng wén liǎng suì míng。
有蕴赤心分雨露,无私和气浃寰瀛。yǒu yùn chì xīn fēn yǔ lù,wú sī hé qì jiā huán yíng。
龙门乍出难胜幸,鸳侣先行是最荣。lóng mén zhà chū nán shèng xìng,yuān lǚ xiān xíng shì zuì róng。
遥仰高峰看白雪,多惭属和意屏营。yáo yǎng gāo fēng kàn bái xuě,duō cán shǔ hé yì píng yíng。

王甚夷

生卒年、籍贯皆不详。字无党。武宗会昌三年(843)登进士第。是年王起再知贡举,华州刺吏周墀以诗寄贺,起赋诗酬答,甚夷与诸同年皆作和诗。事迹散见《唐摭言》卷三、《唐诗纪事》卷五五。《全唐诗》存诗2首。 王甚夷的作品>>

猜您喜欢

风不鸣条

王甚夷

圣日祥风起,韶晖助发生。shèng rì xiáng fēng qǐ,sháo huī zhù fā shēng。
蒙蒙遥野色,袅袅细条轻。méng méng yáo yě sè,niǎo niǎo xì tiáo qīng。
荏弱看渐动,怡和吹不鸣。rěn ruò kàn jiàn dòng,yí hé chuī bù míng。
枝含馀露湿,林霁晓烟平。zhī hán yú lù shī,lín jì xiǎo yān píng。
缥缈春光媚,悠扬景气晴。piāo miǎo chūn guāng mèi,yōu yáng jǐng qì qíng。
康哉帝尧代,寰宇共澄清。kāng zāi dì yáo dài,huán yǔ gòng chéng qīng。